Đây là lần đầu tiên Ngô Bân đi vào khu kí túc xá huấn luyện viên. Nơi ở của hai mươi tám huấn luyện viên ác ma trong truyền thuyết chính là khu nhà màu trắng toát này đây.
Trước cửa kí túc còn có hai người cầm súng bảo vệ, thấy Lâm Tinh cùng Ngô Bân hai người một trước một sau tiến vào cũng không nói gì, liền gật đầu cho qua.
Hành lang phi thường sạch sẽ, suốt một khoảng tường dài là những tấm kính thủy tinh lớn, dưới ánh nắng mặt trời, phản chiếu ánh sáng lấp loáng.
"Nha, giúp ta đem mấy thứ này lên phòng, tiện thể mời ngươi uống tách trà luôn."
"Không, không cần……"
"Uống một chút đi." Lâm Tinh cũng không quay đầu, mở cửa phòng, "Trà nếu không uống, sẽ hết hạn."
Ngô Bân ôm ba cái túi lớn, lung lay như sắp đổ, đi vào phòng, không chút để ý liền vấp phải cái gì đó, thật mạnh té ngã xuống sàn: "A!"
Lâm Tinh chạy đến ôm lấy bọc khoai tây với trò chơi điện tử, vì thế mà chân tay luống cuống liền ngã sấp xuống dưới, oành một tiếng, đo sàn!
Ngô Bân cách ba cái túi mà ngã trên người Lâm Tinh, còn chưa kịp cảm nhận thân thể mềm mại cùng độ ấm, đã nghe thấy mấy tiếng nổ bùm bụp từ xa vọng đến, lại nghe thấy tiếng loảng xoảng như vừa có thứ gì đó rơi xuống, nện thật mạnh lên người bọn họ.
Ngô Bân nằm trên sàn, ngẩng đầu, trợn mắt há hốc mồm.
Căn phòng này, ít nhất cũng đã hai tháng không có dọn dẹp qua. Khắp phòng đầy những vỏ đồ ăn vặt đủ loại, vỏ khoai tây chiên là nhiều nhất, rồi đến những vỏ chai bia, đông một cái tây một cái, bát mì ăn liền ăn xong không thèm dọn, tiện tay vứt ở tủ đầu giường, trên ghế ngồi. trên tường, dán đầy hình những nhân vật trong game, tất cả bọn họ đều tạo hình rất đẹp mắt, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười nhìn xuống hai người bọn họ đang ngã sấp trên mặt đất.
"Chân của ta…."
Lâm Tinh thống khổ rên rỉ, "Vô liêm sỉ, mau lăn xuống khỏi người ta mau…."
Ngô Bân cúi đầu, đối diện với thiếu niên khuôn mặt trĩ nhược, tú lệ.
"A, thực xin lỗi! Tôi không cố ý!" Ngô Bân nhảy dụng lên, "Tôi không cố ý, không cố ý."
Lâm Tinh ôm chân, rên rỉ: "Đau quá……
"Từng lớp quần bò lần lượt vén lên, cẳng chân trắng nõn lưu lại những dấu vết bầm tím, ống quần dần dần vén lên cao để lộ đôi chân thon dài xinh đẹp, trơn nhẵn. Lâm Tinh vô cùng tức giận:"Mẹ nó, ngươi đi đường cẩn thận một chút a, túi rác lớn như vậy ngươi không thấy sao? Huấn luyện dã chiến ngươi không có học được cái gì sao?
May mà đây chỉ là cái túi rác, nếu chẳng may là khối thuốc nổ, ngươi con mẹ nó, cũng dẫm bừa lên chắc, chết tiệt, đau quá….. Ta không đứng lên được rồi!
"Lâm Tinh hít vào một hơi, chuẩn bị mắng chửi té tát lại bị động tác đột ngột của Ngô Bân đánh gãy. Ngô Bân cúi người ôm lấy y, cẩn thận giống như ôm trẻ con, đem y ôm đến chiếc giường, nơi sạch sẽ duy nhất trong căn phòng."……" Lâm Tinh ngồi sững một chỗ, ngơ ngác nhìn Ngô Bân xắn tay áo, đem mấy thứ loạn thất bát tao thu dọn lại, đồ ăn vặt cùng rác rưởi cho vào túi lớn, ném xuống dưới, nền phòng bụi bặm bám lâu ngày được quét tước sạch sẽ, cửa sổ được mở ra, lưu thông không khí, ngay cả mặt bàn cũng được lau đi lau lại.
Toàn bộ căn phòng trong hai mươi phút như bừng sáng, rực rỡ hẳn lên.
"….A!" Lâm Tinh đưa chân cho Ngô Bân xem.
"Rượu thuốc đâu?"
"Không có."
Ngô Bân nhìn cẳng chân trắng nõn cùng bàn chân trần trong giây lát, đột nhiên xoay người, lấy kéo, ngồi trước mặt Lâm Tinh, cúi đầu, tỉ mỉ, cắt móng chân cho y.
Lâm Tinh chớp chớp mắt, mi mắt thật dài khép lại, mảnh mai, tinh xảo.
Ngô Bân trước kia chỉ biết bộ dáng Lâm Tinh rất được, tuy rằng cả ngày y chỉ mặc chiến phục, trên mặt lúc nào cũng có vết nhọ, tùy thời tùy chỗ đều có thể thô lỗ lớn tiếng mắng chửi người khác……Nhưng…khuôn mặt y…. thật đẹp!
Hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng thường ngày của Lâm Tinh, khuôn mặt trong trắng, sạch sẽ, có chút trĩ nhược, lại có chút thanh minh.
Ở nơi Nam Mĩ cây cối rậm rạp, nóng bức tàn khốc như vậy, tất cả mọi người đều thô ráp mà cường ngạnh, làn da thô ráp ngăm đen cùng cơ bắp tráng kiện, không có người nào giống y như thế.
Lâm Tinh giống như người ngoại tộc, tựa như nơi rừng rậm Amazon tràn ngập nguy hiểm đột nhiên xuất hiện một con chim xanh thần bí đến từ phương đông.
"Huấn luyện viên……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!