Cho dù là bưu hãn (thô lỗ, hung hăng) như Lâm huấn luyện viên cũng không có cách nào kháng cự lại sức hấp dẫn của trò chơi điện tử mới nhất thị trường.
Y mua một bộ áo ngủ ca rô màu lam, một gói trà chanh và một bịch khoai tây chiên cỡ lớn, cuối cùng y dừng lại trước tấm biển quảng cáo loại kem socola bạc hà của hãng Magnum thật lâu không chịu rời đi.
Sau một lúc lâu y thở dài, tràn ngập hi vọng nhìn ba người phía sau: "Một cây kem có ba tầng khác nhau, nếu như mua bốn cái, không phải sẽ được nếm thử những chín loại hương vị khác nhau sao."
Kẻ cắp giương mắt nhìn, ba người đằng sau đồng loạt giơ lên ví tiền rỗng tuếch.
"……Ta mời các ngươi.
"Ngô Bân, Warwick, Abi cùng nhau hít mạnh. Trên đường lớn, một thiếu niên áo sơ mi trắng đơn giản, ung dung nhàn nhã, đang thong thả nhấm nháp một cây kem socola bạc hà, mặc dù thường ngày y vừa bưu hãn lại vừa lãnh huyết. Phía sau là ba người đàn ông cao to lực lưỡng, mặc quân phục tối mầu của bộ đội đặc chủng cũng đang mặt nhăn mày nhó mà ăn kem."Cho dù là quân nhân cũng nên có những giây phút hưởng thụ, thả lỏng thân thể, nếu không sẽ không làm việc tốt được."
Lâm Tinh khoan khoái mút kem, đem tiền lẻ nhét vào tay Ngô Bân sai: "Mau đi giúp ta xếp hàng khuyến mãi."
Nhóm người đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, thình lình có một luồng nhiệt độ nóng rực như muốn nướng chết người từ phía ngược lại phả vào mặt.
Thời điểm nóng nhất của buổi chiều ở cái thị trấn nhỏ bé này cao tới hơn 50o, lại cùng với nhiệt độ của mấy cái xe tải lớn xả ra càng làm cho nhiệt độ tăng cao hơn, cái nóng trên đường này dường như còn cao hơn so với cái nóng ở sân thể dục.
Lâm Tinh một tay cầm kem, một tay đút trong túi quần, lắc lắc đãng đãng tiêu sái đi phía trước. Phía sau Warwick cùng Abi đều len lén đem kem vứt đi, còn lại Ngô Bân mệt nhọc ôm ba cái túi lớn, giống như đại cẩu ngoan ngoãn theo đuôi Lâm Tinh.
"Số 16"
Ngô Bân sửng sốt, nhanh chóng đáp lời: "Vâng!"
"Giờ là gần ba giờ, chiều nay ngươi có kế hoạch gì không?"
Ngô Bân do dự một chút: "Báo cáo huấn luyện viên, không có!"
Lâm Tinh quay đầu, cơ hồ cả chóp mũi cũng sắp chạm đến mũi Ngô Bân, ánh mắt loan loan: "Nha, nếu ngươi thực nhàn rỗi, liền giúp ta đem mấy thứ này về trường đi, một mình ta không thể ôm hết mấy cái túi to này được a.
"…… Gạt người…… Người này là tên huấn luyện viên ác ma, bưu hãn, sao có thể ngay cả mấy bọc đồ ăn vặt cũng không ôm hết được……."Này, ba người các ngươi đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn ta." Lâm Tinh chỉ chỉ đùi mình, "Chỗ này bị đóng đinh, các ngươi tuy nhìn thấy ta đi lại nhẹ nhàng nhưng kỳ thực là ta luôn phải chịu đựng thống khổ kịch liệt nha, biết không?
"Trên đỉnh đầu một đàn quạ đen bay qua, trên trán Ngô Bân đầy hắc tuyến. …… Lừa gạt người đi…… Warwick cùng Abi lúc đến chỗ rẽ, vô cùng không có nghĩa khí nói câu"tạm biệt
", không đợi đến khi Lâm Tinh sai sử bọn họ chuyện gì liền lấy cớ muốn đi toa -let mà chạy trốn. Lúc đi, bọn họ quẳng cho Ngô Bân một ánh mắt thông cảm vạn phần, sau đó chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn, bỏ lại hai người trên đường lớn vắng vẻ."Ta còn muốn cùng bọn họ đi mua chút bia ướp lạnh."
Lâm Tinh không khỏi tiếc nuối cảm thán.
"Huấn luyện viên….."Ngô Bân thì thào nói: "Tiền trợ cấp của bọn bọ tháng này đều bị ngài tiêu hết vào đồ ăn vặt với trò chơi điện tử rồi còn đâu….."
"Nha, ta chỉ là tiện mồm nói vậy thôi, không cần khẩn trương như vậy a."
Mặt trời bắt đầu ngả về tây, bóng hai người dần dần đổ dài trên mặt đường, một trước một sau. Lâm Tinh thẳng lưng đi phía trước, còn Ngô Bân trầm mặc ôm ba cái túi cao hơn hắn cả nửa cái đầu đi ở phía sau, hơi cúi một chút là có thể nhìn thấy mấy gói khoai tây chiên thật lớn.
Lần đầu tiên…. lần dầu tiên không ở trong tình huống bị tấn công….. hắn có thể một mình ở cùng Lâm huấn luyện viên.
Hắn những muốn tìm chuyện gì để nói, nhưng lại thấy thật khó khăn……
Ngô Bân há há mồm, đang muốn nói, thời tiết hôm nay thật nóng hay đường cái hôm nay thật vắng vẻ chẳng hạn, nhưng lời xuất ra khỏi miệng lại là: "……Ngài còn nhớ không….."
Lâm Tinh không để ý, "Ừ" một tiếng.
"Có nhớ hay không lần trước ở phòng tạm giam…."
Lâm Tinh quay đầu, đôi mắt xinh đẹp theo dõi hắn.
Ngô Bân hốt hoảng, hắn còn nhớ chính mình muốn nói cái gì, hắn muốn hỏi cuộc sống của y trước đây ra sao, công việc trước đây của y thế nào nhưng dường như hắn đã quên mất cách hỏi, cách dùng từ ngữ làm sao cho đúng, băn khoăn mãi cũng chẳng nói ra được.
Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể lắp bắp hỏi: "Ngài lần ấy cho ta uống nước nhãn hiệu gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!