Chương 10: (Vô Đề)

Báo cáo công tác vừa xong, Lâm Tinh đang chuẩn bị rời khỏi văn phòng chợt dừng lại, cười nói: "Hiệu trưởng cũng bắt đầu quan tâm đến những việc lặt vặt thế này hay sao?"

Bên ngoài, nhiệt độ cực nóng, lên tới hơn năm mươi độ, vậy mà trong phòng hiệu trưởng không bật điều hòa. Diệp Liên "ba" một tiếng thu hồi quạt giấy trong tay, trên tay vịn đung đưa đôi chân thon dài: "Ta biết huấn luyện viên các ngươi không thích cấp trên can thiệp vào hình thức huấn luyện, nhưng Lâm Tinh, ta không thể không nhắc nhở ngươi, tỉ lệ học viên tử vong của ngươi trong hai năm liền liên tiếp đứng đầu trong hai mươi tám khu rồi đó."

"…… Ta biết."

"Nếu thật sự không hài lòng thì đuổi hắn đi đi."

"Vâng."

Lâm Tinh vừa ra khỏi phòng hiệu trưởng liền có một phó huấn luyện viên vội vàng chạy tới, nghiêm mình cúi chào:

"Huấn luyện viên! Số 16 phòng tạm giam đã không chống đỡ được nữa!"

Khóe môi Lâm Tinh hiện ra ý cười lãnh đạm: "Hah?"

Cửa phòng tạm giam một lần nữa mở ra. Ngô Bân cố sức mở mắt nhưng chỉ thấy một mảnh mơ hồ, nhìn thấy một thân ảnh thiếu niên chậm rãi đi vào, ngồi xổm trước mặt mình.

"Ta nghe nói ngươi đã đến cực hạn, là muốn bị đuổi về hay là tự mình thừa nhận thất bại?"

Ngô Bân há há mồm nhưng thanh âm lại quá mức khàn khàn, hoàn toàn nghe không rõ ràng hắn đang nói gì.

"Nói lớn một chút!"

Lâm Tinh lãnh khốc ra lệnh.

"…… Ta……"

"Uh?"

"Ta là đồ…… Phế vật……"

"Rốt cuộc vẫn phải nói ra thôi, ngươi xem, đâu có khó khăn gì."

Lâm Tinh vươn tay túm lấy tóc Ngô Bân, đem đầu hắn kéo ra sau, sau đó dùng răng nanh cắn mở chai nước khoáng, cũng không quan tâm hắn uống được bao nhiêu cứ thế đổ nước vào miệng hắn.

"Khụ…. Khụ!

"Ngô Bân tham lam nuốt từng ngụm nước mát, bởi vì uống quá nhanh mà nước cứ tràn khỏi khóe miệng, chảy khắp mặt, nhìn qua thực vô cùng chật vật. Chai nước trống không, Lâm Tinh đem vỏ chai rỗng vứt đi rồi không chút để ý giẫm lên, làm chiếc vỏ chai trở nên méo mó."Xem đây, tôn nghiêm của ngươi hôm nay cũng giống như cải vỏ này, bị ta giẫm nát dưới chân, biến thành đống rác, hoàn toàn không đáng một xu.

Về sau nếu ngươi coi trọng thứ gì đó, tín ngưỡng của ngươi, kiên trì của ngươi, tự tôn của ngươi, tín nhiệm của ngươi….. ngươi cảm thấy vô cùng trân trọng, tất cả đều sẽ bị giẫm nát dưới chân, tất cả những thứ trước mắt đều giống như rác rưởi, không đáng một đồng.

Hôm nay mới chỉ là bắt đầu, ngươi từ từ sẽ quen."

Mất đi sự chống đỡ của Lâm Tinh, Ngô Bân té ngã thật mạnh, trên mặt đất ho ra mấy ngụm máu.

"Nha, ta sẽ sắp xếp nhân viên đưa ngươi đến phòng bệnh, dưỡng thương xong rồi hãy đến tham gia huấn luyện."

Lâm Tinh quay đầu bước ra ngoài, đột nhiên dừng lai, vì Ngô Bân đem hết sức lực kéo chân y lại.

"Một vài thứ khác…." Ngô Bân nhìn y, thanh âm đứt quãng, "Ngươi nói một vài thứ khác….. so với tín ngưỡng cùng tôn nghiêm còn quan trọng hơn…. là cái gì?"

Lâm Tinh nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

"Làm người, quan trọng nhất là tính mạng. Làm quân nhân, quan trọng nhất là nhiệm vụ. Còn có, lần sau không được xưng hô với ta một câu ngươi hai câu ngươi nữa, phải gọi ta là Lâm huấn luyện viên."

Ngô Bân vô lực buông tay ra, Lâm Tinh cũng không quay đầu lại, tiêu sái rời khỏi phòng giam.

Hôm đó, khi Ngô Bân lần đầu tiên tham gia huấn luyện ở khu mười chín nơi rừng rậm nhiệt đới Amazon này, hắn liền bị đánh gãy hai cái xương sườn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!