Hai giờ sáng, đột nhiên Lâm Phong bị điện thoại gọi tới làm tỉnh giấc, mơ mơ màng màng bắt máy, là trợ thủ gọi tới, thanh âm khẩn trương như có chuyện gấp: "Anh Lâm, Tổng giám đốc Phương bị La gia giữ lại rồi!"
Lâm Phong sửng sốt: "Sao lại có chuyện như vậy?" Ban ngày, đám tang La lão gia kia rõ ràng tiến hành rất thuận lợi, lúc mình rời đi cũng là lúc La gia mở tiệc rượu mời khách, lúc đó xem ra rất có hòa khí mà.
Trợ thủ nói: "Tình hình cụ thể chúng ta không biết, lái xe nói, dạ tiệc ở La gia đã tan, những người khác đều ra về, nhưng Tổng giám đốc Phương lại mãi không thấy ra. Lái xe chờ không được đành gọi điện thoại hỏi, nhưng người nhà La gia bắt máy, khách khách khí khí nói là mời Tổng giám đốc Phương xuống dưới uống trà, nói cái gì mà bang chủ tân nhiệm có nhất bút huyết trướng(2), muốn cùng chúng ta bàn bạc mấy chuyện, anh nói xem, đây chẳng phải minh mục trương đảm bắt người hay sao?"
"Tôi lập tức sai người đi, các cậu đừng hoảng hốt." Lâm Phong nói xong, tắt điện thoại, lên xe, hướng La gia phóng đi.
Hắc đạo Hongkong danh chấn một phương, La gia La lão bang chủ vừa qua đời mấy ngày trước đó. Lão gia tử này tung hoành một phương mấy chục năm, xuất đạo làm việc mạnh mẽ, vang dội, tác phong vô cùng tàn nhẫn, thủ đoạn, quyền khuynh thống trị một phương, cũng đắc tội qua không ít người. Theo lý mà nói thế nào cũng bị người ta mưu toan ám sát nhưng lão già này lại có thể chết già, nửa tháng trước, một ngày lão ngủ trưa rồi không tỉnh lại nữa, lão ra đi mà khuôn mặt vô cùng an tường không hề có một chút đau đớn, khổ sở nào.
La lão gia tử có hai người con. Người con lớn, La Ký là con vợ bé, xuất thân thấp kém, sinh nhật lão liền đưa hắn về. Năm lão gia tử ba mươi tuổi, lão cưới vợ chính thức, là cháu gái yêu của một gia đình danh giá. Bà vợ này sinh cho lão đứa con thứ hai là La Vĩ Hàm. Ngày nhị thiếu ra sinh ra, đứa con vợ bé La Ký bị đưa ra nước ngoài du học, hai mươi năm sau mới trở về.
Người nhà họ La biết rất ít tin tức về La Ký, vị đại thiếu gia này chỉ có dịp thanh minh tế tổ, tết âm lịch năm mới, hoặc lễ mừng thọ của La lão gia tử mới trở về mà thôi, vội vội vàng vàng ở lại một đêm, ngày hôm sau liền bay đi luôn. Nghe nói phu nhân nhà chính không vừa mắt hắn, lúc nào cũng muốn tìm cớ giết chết hắn.
Lại nói, La lão gia tử thực ra rất thích đứa con này, nghe nói có lần lão ở trước mặt mọi người đã chỉ vào La Ký nói: "Hắn giống ta." Lại chỉ vào nhị thiếu gia từ nhỏ chúng tinh củng nguyệt (3) chiều chuộng từ bé La Vĩ Hàm mà nói: "sau khi ta trăm tuổi, nó không thể gánh vác sản nghiệp nhà ta!"
Vì câu này mà phu nhân nhà chính hận La Ký nhiều năm, sợ phần gia nghiệp khổng lồ sẽ rơi vào tay hắn. Lần này lão gia tử qua đời, La phu nhân ngoài mặt gọi La Ký về chịu tang, mặt khác lại ngấm ngầm thuê sát thủ, ra giá một ngàn đô la Mĩ lấy cái mạng hắn.
Công ty sát thủ này chính là chỗ hiện tại Lâm Phong đang đảm nhiệm.
La phu nhân ủy thác nên ai cũng không dám sơ sẩy. Sát thủ công ty suốt đêm xuất động lực lượng tinh nhuệ nhất, cường hãn nhất, liên tục ba lần mai phục hắn. Ai biết La Ký này hơn hai mươi năm không trở về Hongkong thế nhưng lại có một đám tử sĩ sống chết hộ tống hắn. Lần đầu tiên phục kích bắt buộc phải rút lui, lần thứ hai sát thủ nhất kích không trúng, chỉ làm bị thương một bàn tay của hắn.
Lần thứ ba, là lúc La Ký đi xe riêng, rõ ràng trên xe có bốn người nhưng sát thủ lại chỉ tìm thấy ba cái xác.
Ông chủ công ty sát thủ không dám trở về báo cáo kết quả với La phu nhân, hư hư thực thực nói, La Kí bị phục kích ám sát nhưng chuyện vẫn chưa xong. May mắn lúc cử hành lễ tang, La phu nhân cùng nhị thiếu gia La Vĩ Hàm cũng thuận lợi thừa kế gia nghiệp, hết thảy không có gì sơ suất. Trong lễ tang La Vĩ Hàm tuyên bố trở thành người đứng đầu gia tộc, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ai biết buổi dạ tiệc mới là màn chính, giang sơn đổi chủ, long trời lở đất.
La Ký chắp tay sau lưng, đứng trước linh đường. Ban ngày người tới đây vô cùng náo nhiệt, hắn sợ bị phát hiện nên tránh rất xa đám người, không dám đi lên nhìn kĩ. Nay đại cục đã xong, hắn rốt cuộc có thể đường đường chính chính tiêu sái đứng đây, linh đường lạnh lẽo hắn muốn nhìn thật kĩ mặt cha lần cuối cùng.
Đại quản gia ở phía sau hắn nhẹ nhàng nói với lão gia tử: "Thiếu gia đã trở về. Mấy ngày trước lão gia đã cảm thấy thời gian không còn nhiều, nói với tôi muốn đem cậu trở về, lại không ngờ rằng lão gia ra đi đột ngột như vậy. Nay thiếu gia có thể chính đại quang minh đứng trước linh đường thương tiếc, lão gia trên trời có linh tất sẽ cảm thấy vui mừng."
La Ký thở dài. Hắn khi còn là thiếu niên đã bị mang ra nước ngoài, nếu nói không hận cha bất công thì đó là giả. Nhưng theo tuổi tác lớn dần, hoàn cảnh trong nhà hắn cũng ít nhiều hiểu được, lão gia tử một đồng tiền cũng không cho hắn mang ra khỏi nhà, kỳ thật không phải không thương hắn mà vì đối với hắn đặt quá nhiều kì vọng.
Hắn trước kia cảm thấy, mình là con thứ xuất, thầm nghĩ chính mình nên an phận ở nước ngoài kinh doanh, tự mình tạo lập sự nghiêp. Ai biết lão gia tử mấy ngày trước khi qua đời đã tìm luật sư viết di chúc, phần lớn sản nghiệp giao cho hắn, sợ hắn bị mẹ kế cản trở còn sắp xếp cho hắn một đám tử sĩ tâm phúc bảo tiêu. Kết quả, lão gia tử có tâm, lần này hắn về nước chịu tang ba lần dọc đường lọt vào ổ phục kích, lần thứ ba suýt nữa bỏ mạng trong xe, nếu phút cuối cùng không được một người bí mật kéo ra, giờ này có lẽ hắn đã hồn quy thiên ngoại (cái này có lẽ có nghĩa là hồn anh đi chầu trời đó J)
Người kéo hắn ra khỏi xe cứu hắn thoát khỏi vụ nổ có mang sẵn một chiếc mặt nạ bảo hộ, đáng tiếc lúc ấy trời đã muộn mà hắn lại vừa thoát khỏi hiểm cảnh, còn chưa kịp hỏi người nọ là ai thì người nọ đã đi mất.
Hắn lánh mặt bên ngoài La gia, chờ đến buổi lễ tang hôm nay mới trà trộn vào, đợi đến dạ tiệc mới xuất đầu lộ diện trước mặt mọi người. Lão gia tử trước đó để lại cho hắn một khối gia sản, luật sư mang di chúc ra chứng minh, nội ứng ngoại hợp nhất kích đắc thủ, thuận lợi giam giữ Nhị thiếu gia cùng đại phu nhân.
La Ký rời nhà khi hắn còn trẻ, một người luôn phải vật lộn để xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng như hắn, rốt cuộc sau hai mươi năm lại có thể chính đại quang minh mà trở về, thống nhất giang sơn. (anh cứ nghĩ như anh là vưa í =_=)
Trong bóng đêm, lão quản gia không nhìn rõ biểu tình của hắn, chỉ nghe hắn thản nhiên nói: "Đại phu nhân cùng Nhị thiếu gia tốt xấu gì cũng đã làm bạn với cha lúc tuổi già, nể mặt mũi người, đừng quá bạc đãi họ."
Quản gia nói: "Người của công ty sát thủ bị chúng ta bắt được, hiện tại nên xử trí thế nào?"
La Ký quay đầu lại, khóe miệng lãnh khốc tạo nên độ cong hoàn mĩ ẩn chứa bóng ma quỷ dị, "Bọn họ long trọng nghênh đón ta ba lượt, nếu ta không tự mình đi vấn an thế chẳng phải là quá thất lễ hay sao?"
Ông chủ công ty sát thủ Phương Thiên Hà ngày trước vốn làm ở đội Phi Hổ, bởi vì đội cảnh sát cải tổ, gây ra đủ loại nguyên nhân chọc giận cấp trên vì vậy bị điều xuống cấp dưới. Hắn một mạch đi lên, tự mình xin rời khỏi ngành mở công ty bảo tiêu, về sau cũng không biết vì sao lại dần dần đi vào hắc đạo, thành căn cứ sát thủ.
Phương Thiên Hà tác phong vô cùng kiên cường, bị trói chặt trên ghế, ngay cả một ngón tay cũng không thể động, chung quanh là vòng vậy thủ hạ của La gia, hắn còn mặt không đổi sắc, khí tức trầm ổn, trừ bỏ quần áo có phần hỗn độn ngoài ra không nhìn thấy có chút chật vật nào.
La Ký ngồi trên ghế sô pha đối diện Phương Thiên Hà, chậm rãi châm một điếu thuốc nói: "ông chủ Phương, tôi nói điều này ông đừng không tin, tôi từ khi sinh ra tới giờ chưa bao giờ từng nhìn thấy máu."
Lời này nếu người thường nói ra thì không tính làm gì, nhưng La Ký là loại người nào? La gia lại ở vị trí nào? Một nửa hòn đảo nhỏ này là nhà hắn nắm giữ trong tay, mỗi ngày sát phạt quyết đoán, độc tôn tài chính, cho vay, hắn lại là tân nhiệm bang chủ, hơn hai mươi năm qua chưa từng thấy máu, thật là giống với tú bà kĩ viện thời cổ a.
Phương Thiên Hà sắc nặt không đổi: "La tiên sinh hẳn là không phải muốn thả tôi ra nên mới nói những lời này đi?"
"Không phải", La Ký nhả ra một làn khói thật dài, thản nhiên nói: "Tôi là muốn nói cho ông biết, ông là kẻ đầu tiên tôi ra tay giết chết, sau khi giết ông, tôi sẽ giết rất nhiều người. Có một ngày tôi cũng sẽ bị người khác giết chết. Hắc đạo Hongkong phát triển hơn trăm năm nay, cũng vì vậy mà phát triển, hôm nay giết người, ngày mai bị người giết, mỗi ngày đều lặp lại. Cho nên ông cũng không nên vì chính mình bị giết mà cảm thấy bất bình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!