Bà bà kia còn đang mỉm cười. Nhắc đến cái này sắc mặt liền buồn rầu, giống như có một rắc rối rất lớn.
Cô kế bên nghe được mấy chữ " Làm mấy ngày liên tiếp", liền đi đến bên tai Lý Sở nhắc nhở:" Cái này là cơ hội, hỏi bà một chút, xem khẩu vị lão đầu nhà bà như thế nào"
Lý Sở kịp thời phản ứng, cười hỏi bà bà:" Như vậy sao, đúng thật là vất vả cho bà rồi, đại gia kia muốn ăn như thế nào a?"
" Ta nói cho ngươi biết " bà bà nghe lời y hỏi, sắc mặt có chút kích động, giống như ủy khuất đã lâu:" Hắn không phải chê ta nấu quá cay thì chính là quá mặn, luôn nói muốn ăn cái gì có chút chua mới tốt, ta cũng không phải đầu bếp, sao có thể hầu hạ tốt cái miệng kén ăn của hắn"
Nghe những lời này, trong lòng Lý Sở liền có ý tưởng, y đưa tay lấy cá trích trong tay bà bà, ôn hòa cười nói:" Thật đúng lúc, mấy năm qua ta có theo đầu bếp học mấy năm, ngài nói cá trích mang theo chút chua ngọt, vừa lúc ta làm, nếu được thì ta sẽ làm một phần cho ngài đem về cho lão nhân gia nếm thử"
Bà bà kia không quá tin tưởng nhìn y, cô liền nói:" Ngài đừng lo lắng, tay nghề nàng không tệ, nếu ngài không tin, đến lúc đó sẽ tặng cho ngài hai con cá trích.
Có lời nói của cô đảm bảo, bà bà mới yên tâm, dứt khoát không quan tâm nữa:" Được thôi, ta cũng tin tưởng ngươi, lão đầu nhà ta khó hầu hạ, nếu thật sự không hợp khẩu vị của hắn, mỗi ngày bà bà ta sẽ đến chỗ ngươi mua cá"
Cô không biết có được hay không, nhưng Lý Sở lại có chút thẹn thùng gãi đầu một cái, mỗi ngày mua cá đều được nhưng bây giờ y không muốn chỉ bán cá.
Lý Sở dẫn bà bà tiến vào phòng bếp ở sân sau, để cô ở lại trông coi quầy hàng. Nhân lúc không có ai mua, cô chạy tới quầy bánh ngọt đối diện, muốn mua một ít bánh ngọt về cho nàng.
Chủ quán của quầy bánh ngọt là một nam tử trung niên, tuổi không quá lớn, mái tóc đã bạc một nữa.
Cô đứng trước quầy hàng, vừa chọn bánh vừa hỏi:" Ngài bày quán ở đây chắc cũng nhiều năm rồi?"
Chủ quán là một người thành thật, nghe cô hỏi, chất phác cười có chút xấu hổ:" Đúng vậy a, đã mười năm, miễn cưỡng đủ ấm no, nuôi sống gia đình"
" Cũng coi là khá tốt rồi" cô nghe vậy vô cùng tán thành gật đầu, sau đó hỏi:" Tất cả bánh ngọt này đều là do tự ngài làm sao?"
Đột nhiên nghe tới vấn đề này, trên mặt chủ quán trung niên kia liền hiện lên tiếc hận đau khổ, nhưng rất nhanh lại bị hắn che giấu đi, hắn cười nhẹ nhõm:" Ta không có làm, là vợ ta làm, những cái bánh ngọt này đều do nàng làm"
Cô hiểu rõ, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô lại bóng gió hỏi vài câu, chủ quán không chỉ trung thực mà còn vô cùng nhiệt tình, nghe cô hỏi cũng không chút keo kiệt mà trả lời hết những câu hỏi của cô.
Thế là diễn ra một cuộc trò chuyện, cô cũng biết rõ tình hình trong nhà chủ quán, chủ quán họ Ngô, ở thôn kế bên làm nông, cưới về một người vợ làm bánh ngọt, về sau liền mở một quầy bày bán ở trên trấn, đáng tiếc thân thể vợ hắn không tốt, phải uống thuốc lâu dài, tiền bán bánh ngọt đều dùng lên trên người vợ hắn, quả thực là vô không đủ ra. Cộng thêm tuổi hắn cũng đã lớn, thân thể cũng bắt đầu không tốt, huống chi trong nhà còn một lão nương mắt bị mù cùng một đứa con trai chưa có vợ.
Điều kiện mấy năm nay của gia đình ngày càng kém, nhưng mà chỗ cần dùng tiền thì lại càng nhiều, cả nhà liền dựa vào việc bán bánh ngọt của vợ hắn.
Cô cũng không có nói thêm gì, mua một túi lớn bánh ngọt liền trở về, dù sao việc của nhà khác cô nghe một chút thôi.
Trong phòng, Lý Sở dựa theo yêu cầu của bà bà làm ra món canh chua cá trích, còn cố ý lấy một cái hộp cho bà bà đựng thức ăn:" Bà bà, món ăn này ngài mang về nếm thử, không được thì ngài đến đây đổi hai con cá trích mới trở về"
Bà bà kia vội vàng xua tay, bưng hộp đồ ăn đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói:" Đại muội tử, ta tin ngươi, ngửi thấy mùi vị này ta cảm thấy ăn rất ngon"
Lý Sở cười không nói, nếu thật sự là có thể hợp khẩu vị cũng coi như không tồi.
Chờ đến khi bà bà rời đi, cô ở bên kia cũng đã thu dọn xong quầy cá trước cửa của Lý gia, cô chuẩn bị đi về nhà.
" Ngươi nói chiêu này có được không?" Lý Sở giúp đỡ cùng thu dọn, ngoài miệng không chắc chắn hỏi cô.
Cô cũng không ngẩng đầu:" Không biết"
Cô cũng không phải cố ý đả kích Lý Sở, rốt cuộc thì việc này cũng không phải nhỏ, làm dâu trăm họ, hơn nữa trấn này cũng không thiếu quán cơm, lúc trước các cô nhất định sẽ không chiếm được những cái kia, nhưng trước tiên có thể đi từng bước, làm đến nơi đến chốt, từ từ tích lũy.
" Được rồi, ta đi về trước" Cô cũng không nghĩ quá nhiều hơi mệt mỏi nói, nhìn Lý Sở uể oải trấn an nói:" Trước tiên chúng ta có thể sửa lại quầy hàng lại, huống hồ chúng ta không thiếu nguyên liệu nấu ăn"
Nghe được lời này, ánh mắt Lý Sở sáng ngời, nhanh miệng mà nói tiếp câu chuyện:" Đúng đúng đúng, trước tiên chúng ta nên sửa sang lại bề ngoài quán"
Vì thế hai người hợp ý nhau, đối với nhà chính trống rỗng của y nên cẩn thận cân nhắc, mở quán cơm sao, tất nhiên phải có chỗ ngồi ăn cơm cùng chỗ nấu cơm.
Bàn ghế có thể giải quyết tốt, dù sao cô cũng đã có tay nghề sẵn, tuy rằng phần lớn thời gian đều dùng làm một ít dụng cụ đánh bắt cá, nhưng cô cũng đã học qua.
Việc cấp bách là giải quyết vấn đề nguyên vật liệu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!