Chương 36: (Vô Đề)

Lúc đó cô biết được Trương Văn Thành ở bên ngoài làm ra chuyện như vậy, cả người đều vô cùng tức giận, thiếu chút nữa đã đi đến kinh thành tìm, trực tiếp đánh chết người đàn ông phụ lòng kia.

Nhưng cô không thể, bởi vì lúc đó chị sắp phải sinh, cô không thể làm ra việc ngốc nghếch như vậy, thậm chí còn không thể nói chuyện này với chị, lo sợ sẽ ảnh hưởng đến thân thể chị.

Nhưng không ngờ giấu một lần chính là hơn một năm, có lẽ là quá hài lòng với cuộc sống hiện tại, cô thậm chí còn nghĩ, có lẽ cả nhà các cô sẽ sống như vậy cả đời, điều kiện duy nhất là Trương Văn Thành cả đời đừng trở về, cho nên cô mới thả lỏng, nhưng hiện tại hắn đột nhiên xuất hiện làm cô trở tay không kịp, liền không kịp giải thích với chị lời nào.

Giờ phút này đối mặt với chất vấn của chị, cô vô cùng thuận theo, thành thật giải thích vì sao cô muốn giấu, nhưng cô không nghĩ tới khi cô đã nói xong thì chị vẫn không dao động, còn đem tầm mắt trực tiếp chuyển đến trên mặt cô.

"Ngươi khẩn trương làm cái gì? Ta có mở miệng mắng ngươi một câu sau?"

Chân cứng đờ của cô đột nhiên run lên, không khỏi thả lòng, cả người ỉu xìu, mặt mày ủ rũ nhìn chị, có chút xấu hổ:

"Không, không mắng ta, là ta có tật giật mình"

Chị không rảnh mồm mép với cô, đôi mắt ửng đỏ hung hăng trừng cô, trong nháy mắt cô liền thức thời ngậm miệng lại. Ở bên ngoài cô có thể không kiêng nể ai, nhưng ở trước mặt tỷ cô thì cô chính là trứng. Đặt biệt là mắt chị đỏ ửng, cô càng không dám lỗ m ãng.

Hơi thu sắc mặt lại, chị thở nhẹ một hơi, thu hồi cảm xúc, đi đến trước mặt cô ngồi xuồng, tự rót cho mình một ly trà rồi uống cạn, lúc này mới chậm rãi mở miệng:

"Ngươi có cảm thấy ta rất vô dụng không?"

Chưa cho cô có cơ hội mở miệng, chị giống như lẩm bẩm mà nói tiếp:" Năm đó ta nghe lời nương gả cho hắn, tất cả mọi người đều cảm thấy chúng ta rất tốt, nhưng ngươi biết không?

Kỳ thật ta chưa từng có những cái tình ái rung động gì với hắn, như người xa lạ cùng hắn ở chung một mái nhà, như vậy ta cảm thấy cuộc sống rất khó khăn, nhưng ta cũng không dám oán trách gì, bởi vì phần lớn nữ nhân đều như vậyTỷ..

"Cô nghe không nổi nữa, há mồm kêu chị một tiếng muốn đánh gãy lời nói của chị, giọng nói vô cùng khô khóc. Nhưng chị vẫn chưa có ý muốn dừng lại, nhìn cô hốc mắt chị đã chứa đầy nước mắt, giọng nói run rẩy có chấp nói:" Ta không ngu, hắn đi ra ngoài lâu như vậy không có một chút tin tức, nếu không phải đã chết, thì là đã làm chuyện trái với lương tâm; đơn giản chỉ có hai kết cục này, quả thật ta đều có thể chấp nhận Ta chỉ không nghĩ đến, nương cũng sẽ nhìn lầm; không nghĩ tới Trương Văn Thành là một kẻ vong ân phụ nghĩa như vậy

"Câu cuối cùng kia, ngữ khí của chị trở nên suy sụp, nước mắt theo gương mặt chảy xuống, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Cô nhìn chị không chút để ý lau nước mắt trên mặt, mặt mày lạnh băng nhiễm thêm mộ tầng tối tăm không rõ cảm xúc." Không có người nào có thể khi dễ ngươi, Trương Văn Thành cũng không thể

"Nói xong câu đó, cô xoay người muốn đi, chị ở phía sau gọi cô lại:" Ta đã nói rồi, ta cùng hắn đã không còn mối quan hệ nào, ngươi là muội muội ta, ta không hy vọng nhìn ngươi có chuyện gì không tốt.

Huống hồ, ngươi còn Tứ Bảo, còn có ta cùng Giang Thượng

"Lời nói rõ ràng, cô không có khả năng nghe không hiểu, cô xoay người cười với chị, gật đầu nói:" Tỷ yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho các ngươi"

Nói xong, cô lập tức ra khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng cao gầy thẳng tắp của cô, trong lòng chị không nhịn được thở dài, chị cũng không biết, người thấp bé nhỏ con, muội muội theo đuôi mình, thế mà đã trưởng thành có thể tự mình đảm đương quản lý một gia đình nha.

Đi đến trong sân cô liền hiểu rõ chị đã không còn hy vọng nào với hắn, cô nhìn vị trí mà buổi sáng hắn đứng châm chọc cong khóe môi, sau đó liền về phòng cùng ngủ trưa với nàng.

Bên kia Lý Sở trở về trấn, tuy rằng nhìn Trương Văn Thành trong lòng vẫn khó chịu, nhưng khi nhớ bộ dáng chị đã quyết tuyệt phân rõ giới hạn với hắn, trong lòng lại ngứa, thấy vẻ mặt thất thần của hắn vào nhà trọ, y cũng vội vàng về nhà dẫn muội muội Lý Niệm lên phố ăn đồ ngon.

Trở về nhà trọ mặt hắn xám như tro tàn, trong phòng khách đã sớm có một người đang đợi hắn, là người nữ nhân hoa lệ trẻ tuổi, ngồi ngay ngắn trong phòng, buồn cười nhìn vẻ mặt uất ức của hắn, nhịn không được lên tiếng hỏi:

"Như thế nào? nông phụ ngươi vẫn luôn nhớ mong không muốn cùng ngươi trở về?"

Vốn đang tức giận lại bị lời nói chanh chua của cô ta đâm chọt, liền nổi một trận lôi đình, chỉ vào cái mũi cô ta chửi ầm lên:

"Trần Tiêu Lâm, ta cảnh cáo ngươi tốt nhất nên nói chuyện chú ý một chút, nơi này cũng không phải là Trần gia các ngươi!"

A! Bị chỉ vào mặt, sắc mặt cô ta lạnh lùng nhìn hắn hừ lạnh một tiếng, gương mặt xinh đẹp liền trở nên lạnh lùng:

"Ngươi nói chuyện với ta như vậy? Ta xem ngươi thật sự không biết sống chết"

Nói xong, cô ta đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt hắn, bóp chặt cổ hắn, thẳng tắp dán trên cửa phòng, lúc này hắn mới hoàn hồn bừng tĩnh, sắc mặt hoảng sợ đẩy cánh tay cô ta bắt đầu cầu xin tha.

"Ta sai rồi, thực xin lỗi, ta bị tức giận làm đầu óc mê muội, cầu, cầu ngươi tha cho ta lần này"

Cô ta nhìn hắn sắc mặt ghê tởm, chán ghét buông tay, hắn lập tức tê liệt ngã xuống trên mặt đất, hắn nghĩ mà sợ che cổ ho khan, vừa ho vừa lui về sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!