Cắn nát quả sơn trà kia, trong nháy mắt thịt quả chua xót vỡ ra ở trong miệng, cô nhịn không được ở trong lòng thầm mắng, cái gì mà đường xâu, con mẹ nó thật là chua.
Chẳng qua là chua mà thôi, mặt cô vẫn không đổi sắc nuốt sơn trà kia xuống, Tứ Bảo cực kỳ kinh ngạc nhìn, nàng vươn ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt gương mặt của cô, tò mò nhìn cô.
" Quả quả đâu?" Tứ Bảo hỏi cô.
" Nuốt a" Cô há miệng chờ nàng xem, cuối cùng hỏi nàng:" Vừa rồi có phải bị chua rồi không?"
" Chua?" Tứ Bảo khó hiểu, nàng cũng không biết chua là cái gì a.
Cô thấy nàng như vậy, trong lòng xẹt qua một tia mờ mịt, không khỏi suy đoán nói:" Ngươi chưa ăn qua đồ chua?"
Nàng thành thật gật gật đầu, nàng cũng không biết chua là thứ gì đâu.
Nghe như vậy, đột nhiên cô cảm thấy Dư đại nương bảo bọc Tứ Bảo quá mức, cô biết nàng chưa ăn qua nhiều loại đồ ăn khác nhau, nhưng lại không nghĩ rằng nàng thiếu thốn đến nông nỗi này.
Cô cầm lấy kẹo hồ lô trong tay nàng, giơ tới trước mặt nàng:" Ngươi lại cắn một ngụm, nói cho ta biết là cảm giác gì"
Tứ Bảo có chút kháng cự đem kẹo hồ lô đẩy ra, không muốn cắn nữa.
Cô cũng không để ý nàng có nguyện ý hay không, nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, đem miệng nhỏ của nàng mở ra, trực tiếp nhét quả sơn trà vào trong miệng nàng.
Nhìn động tác thô lỗ nhưng cũng may vẫn chưa làm nàng khó chịu, nàng chỉ duỗi đầu lưỡi đẩy quả sơn trà kia, có chút tức giận nhìn cô.
Cô không để bụng lắc lắc cằm nàng, ra hiệu nói:" Cắn, cắn nếm thử vị"
Tứ Bảo càng không, nàng đem quả sơn trà tròn vô kia ngậm ở một bên trong miệng, toàn bộ khuôn mặt phình phình, thở phì phì nhìn.
" Không cần, khó ăn!" Nàng hướng về phía cô không khách khí hung bạo nói.
" Đây chỉ là chua mà thôi, không phải khó ăn, ngươi nếm thử đi, không thích thì nhổ ra" Cô thập phần ôn nhu dỗ nàng, giơ tay giúp nàng vuốt lại vài sợi tóc xù ra.
Tứ Bảo được vuốt tóc lúc này mới nửa tin nửa ngờ nhìn cô, cuối cùng trước ánh mắt mong đợi của cô thì nàng đem quả sơn trà cắn nát, quả nhiên là bị chua, lúc này vì chua mà đôi mắt híp lại, cái miệng nhỏ còn run run lên.
Thấy nàng như vậy, cô vội duỗi tay cằm khăn đưa tới trước mặt nàng:" Ai, nhổ ra nhổ ra"
Nhưng Tứ Bảo không có phun ra, nàng học theo bộ dáng của cô, nhai vài cái nho nhỏ, rồi nuốt xuống, sau đó còn há miệng cho cô xem.
Không biết có phải vì chua hay không, mà khi nàng há miệng đều là nước miếng, răng trắng như tuyết còn treo những sợi mỏng trong suốt, môi đỏ tươi óng ánh nước, cô nhìn thấy không hiểu sao cảm thấy cổ họng căng lên.
Cô xem như không có việc gì dời tầm mắt đi, che cái miệng nhỏ của nàng lại, thuyết giáo mở miệng:" Tốt, có thể khép lại rồi, nhớ kỹ cái hương vị này, đây là chua"
Nàng lấy tay cô ra, chưa đã thèm nuốt nước miếng, nghĩ thầm đồ chua này thật là khó ăn, nhưng mà có một chút ăn ngon, ăn xong rồi còn muốn ăn nữa.
" Còn ăn, một chút" Nàng một lần nữa cầm lấy kẹo hồ lô, chậm rãi ăn.
Cô thấy thế cũng tùy nàng, còn mình ở trong phòng làm chuyện khác.
Chờ đến giờ ngọ, các nhà đều chuẩn bị về nhà ăn cơm trưa, mà trong đại viện Dư gia, lại là một mảnh quạnh quẽ.
Bởi vì trong nhà lung tung rối loạn. Dư Đại Bảo đi làm việc, còn Dư đại nương bởi vì Tứ Bảo không ở nhà nên cũng mang theo Ngũ Nha cả ngày ở bên ngoài làm việc nhà nông, sự tình trong nhà bà cũng không nghĩ sẽ quản, cũng lười quản.
Dư lão hán cùng Nhị Bảo bị thương, căn bản không ai quản, Dư lão hán miễn cưỡng có thể xuống giường, tuy rằng thống hận Giang Nhị đá ông mấy đá kia, nhưng ông vẫn đem hai mươi lượng bạc kia nhét vào trong ngực, căn bản không có người thứ hai nhìn thấy.
Ngày ấy đại phu tới nhà xem qua, lúc sau nói thẳng đời sau Nhị Bảo tuyệt hậu, cái này làm tính tình Nhị Bảo đại biến, cả ngày trốn ở trong phòng không chịu gặp người, ngay cả ăn cơm cũng ăn ở trong phòng.
Dư lão hán thấy vợ cùng nhi tử đều không có ở nhà, không có cách nào, chỉ có thể chống thân thể rách nát của mình đi nấu cơm, nhưng ông trước giờ là một người hưởng thụ căn bản sẽ không biết nấu cơm, miễn cưỡng có thể nhóm lửa nhưng rồi lại bị khói cuồn cuộn làm cho sặc đến nước mắt giàn giụa.
Thật vất vả ném một ít rau dưa vào trong nồi xào, cũng bị thiêu đến khét lẹt, Dư lão hán tức muốn học máu, dứt khoát đem nồi trong tay ném xuống đất, ngồi bên cạnh chửi ầm lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!