Nói xong, Vu Phong trực tiếp cúp điện thoại.
Sự thật đã rõ ràng rồi.
Ba mẹ nhà họ Thẩm tức giận hận không thể xé xác Vu Phong, nhưng lại không thể làm gì được.
Sau khi Thẩm Niệm nghe những lời này, trực tiếp không chịu nổi kích thích, trợn mắt ngất đi.
"Mau! Mau tới giúp!"
Bên trong truyền đến tiếng chân tay bận rộn.
Thẩm Hạ Lan nhìn cảnh này, đột nhiên cảm thấy một màn này giống như trò hề.
Bây giờ trò hề đã kết thúc, cô lại không có một chút vui vẻ nhẹ nhàng nào, ngược lại còn chua xót, không nói ra được cảm giác như thế nào.
"Chúng ta đi thôi."
Thẩm Hạ Lan cảm thấy không cần thiết phải ở lại.
Trò hề đã kết thúc, kết thúc thế nào đã thực sự rõ ràng.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, nhỏ giọng hỏi: "Không định cứu Thẩm Niệm Niệm sao?"
Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn anh nói: "Anh thật sự cho rằng em là người tốt.
Cô ta hận không thể giết em mà em còn cứu cô ta? Em đã đưa cô ta đi cứu rồi, là người của chủ nghĩa nhân đạo, chi phí điều trị của cô ta là em lo, còn những thứ kia, em không thể làm gì được, em cũng không thể cho cô ta thận của mình.
Vết thương ở lưng của em vẫn chưa lành."
Diệp Ân Tuấn lập tức nở nụ cười.
"Anh tưởng rằng em tốt bụng."
"Còn phải tùy nữa.
Hơn nữa, em thực sự không thể làm gì trong chuyện này.
Đi thôi."
Thẩm Hạ Lan nắm lấy cánh tay Diệp Ân Tuấn, định rời đi, nhưng bị mẹ Thẩm ngăn lại.
"Hạ Lan, con xem tất cả đây chỉ là hiểu lầm, mẹ và ba cũng bị con khốn Thẩm Niệm Niệm lừa dối, con đừng tính toán với ba mẹ nữa được không? Ân Tuấn ở Hải Thành có quan hệ rất cứng, ba con già thế này rồi, con bảo người thả ông ấy ra đi.
Dù sao chúng ta cũng là cha con, không phải sao?"
Thẩm Hạ Lan đã nhìn thấy người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy một người không biết xấu hổ đến như vậy.
"Tại sao mấy ngày trước khi bà cố gắng giết tôi bà không nhớ rằng chúng ta tốt xấu gì cũng là mẹ con?"
Thẩm Hạ Lan trực tiếp hất mẹ Thẩm ra, bước đi.
Ở thêm nữa chắc cô trầm cảm luôn mất.
Một ánh mắt của Diệp Ân Tuấn, vệ sĩ ngăn ba mẹ nhà họ Thẩm lại.
Anh vòng qua eo mềm của Thẩm Hạ Lan, nhẹ giọng nói: "Đừng giận những người không liên quan, không đáng."
"Em không tức giận, em chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, còn có chút chua xót.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!