Tối hôm sau, Hứa Tâm
An đi đổ rác, sẵn tiện quét dọn sân vườn, đèn đường cách chỗ này khá xa, một chiếc đèn trong sân còn bị hỏng. Cô nghĩ bụng, đèn bị hỏng coi như
tiết kiệm được chút ít tiền điện, không cần thiết phải sửa. Lúc này
trong góc khuất khá tối, Hứa Tâm An đang quét dọn bỗng nhận thấy có một
ánh mắt đang quan sát mình.
Cô dừng mọi việc đang làm dở, giả vờ
lấy giỏ đựng rác rồi lập tức quay đầu. Ngay góc tường dường như có một
bóng người vụt biến mất. Nói vậy bởi Hứa Tâm An không hề nhìn thấy,
nhưng cô cảm giác được rất rõ ràng, liền nhìn xuống dưới đất, quả nhiên
có một cái bóng, đúng là có người!
Hứa Tâm An không suy nghĩ gì,
chỉ muốn chạy nhanh tới đó xem thực hư. Cô lấy cây chổi làm vũ khí, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, vụt tới đó nhưng lại không nhìn thấy ai.
Bức tường bên góc vườn tối om, yên lặng tĩnh mịch, không có lấy một bóng người.
Hứa Tâm An lùi mấy bước, cúi đầu nhìn cái bóng của mình. Đúng là có bóng,
nếu có người đứng ở đâu nhất định sẽ xuất hiện cái bóng như vậy, cô
không hề nhìn lầm.
Ôi má ơi, tự nhiên cô anh dung chạy tới đây
làm gì! Não úng nước rồi à! Nếu thật sự có yêu ma quỷ quái muốn hại chủ
tiệm Tìm Cái Chết thì đúng là cô tự chui đầu vào rọ. Kiểu gì cũng phải
hét lên một tiếng, đây là phản ứng và tố chất cơ bản khi gặp phải nguy
hiểm cơ mà.
Thôi rồi thôi rồi, cô chẳng những không có tố chất mà phản ứng cũng chậm chạp.
Hứa Tâm An phóng nhanh về nhà với tốc độ hệt như lúc nãy cô chạy tới góc khuất.
Vùa tới trước cửa nhà cô liền thở hổn hển, ngẫm lại thì thấy có gì đó không đúng. Không phải ma, ma không có bóng. Phải không? Dĩ nhiên là không
rồi.
Dù sao thì trong sách hay trên ti
-vi đều bảo như thế. Chẳng lẽ là
yêu quái? Nhưng nếu là yêu ma quỷ quái muốn hại chết chủ tiệm Tìm Cái
Chết thì lúc nãy đã có thể lấy mạng cô ngay tức thì, tại sao lại không
rat ay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!