Hứa Tâm An không còn
gì để nói, bèn cầm điện thoại chụp vài tấm hình gửi cho Cầu Tái Ngọc,
đại thần Tất Phương mặt dày còn quay sang mỉm cười. Lúc nhận được tấm
hình đó, Cầu Tái Ngọc hú hét không ngừng, nói rằng mình bỗng dưng tràn
đầy sức sống, tinh thần sảng khoái.
Ngày hôm đó không xảy ra
chuyện gì, Hứa Tâm An xem đi xem lại nhiều lần danh mục kho hàng cũ lẫn
mới với hi vọng tìm ra chút manh mối, nhưng vẫn không kiếm được món hàng nào được đánh dấu đặc biệt. Còn anh chàng Tất Phương thì vẫn biếng nhác không thay đổi, Hứa Tâm An bảo anh ta cố gắng nghĩ xem nên bắt đầu từ
tìm kiếm manh mối từ đâu để nhanh chóng hành động, anh ta bảo vẫn đang
suy nghĩ. Sau đó, sau đó... thì không có sau đó.
Hôm đó đúng vào
kì nghỉ tết Dương lịch, khách qua lại đườn Phỉ Thúy tấp nập, song không
có mấy khách ghé vào tiệm nến, Hứa Tâm An vẫn đang gặp khó khăn trong
việc "phá án", trong khi việc làm ăn cũng không có gì khởi sắc, nhìn cửa tiệm đối diện buôn bán sôi động mà không khỏi ngưỡng mộ, cô quay đầu
nhìn thấy Tất Phương đang ngồi trên ghế sô
-pha ngáp ngủ thì giận điếng
người. Vị thần này cả ngày hết ăn lại ngủ, đúng là đồ ăn hại. Chẳng thể
hi vọng anh ta cứu giúp thế giới. Nhưng giúp việc buôn bán thêm thuận
lợi thì có được không nhỉ?
Hứa Tâm An đột nhiên lóe ra được ý
tưởng mới, liền kéo Tất Phương ngồi xuống cái ghế cạnh cửa sổ ngay cửa
ra vào: "Anh cứ ngồi ở đây nha, mặt hướng ngoài cửa sổ, miệng phải cười
thật tươi. Lát nữa nếu có khách bước vào tiệm, anh vẫn cứ tiếp tục mỉm
cười tươi như vậy, sau đó dõng dạc nói "Xin chào quý khách"."
Tất Phương chau mày lại: "Tôi là thần, sao phải tiếp khách."
"Tối nay tôi hầm móng giò."
Vị thần không muốn tiếp khách đó bỗng phấn chấn hẳn lên: "Được thôi."
Cách lớp kính trong suốt, người đi ngoài đường đều nhìn thấy trong tiệm
Quang Minh có một anh chàng siêu cấp đẹp trai, nên có khá nhiều cô gái
đủ mọi lứa tuổi tấp nập vào xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!