Chúc Dung trừng mắt nhìn ánh nến, Hứa Tâm An thì trừng mắt nhìn nó: "Cám ơn ngươi, nếu không được ngươi chỉ dẫn, ta sẽ không biết rằng hóa ra Nến Hồn chính là ta, ta chính là Nến Hồn. Trong khi ta cẩn thận suy ngẫm, linh ấn đã được phá giải.
Trong đầu ta bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều sự vật, rất nhiều thứ ta chưa từng thấy qua, chưa từng nghĩ đến. Phù ấn ta vừa khắc vào lòng bàn tay chính là linh phù. Linh Phù Hồn Hỏa được Thiên Đế đưa xuống đang ở trong lòng bàn tay ta. Ta biết câu chú như thế nào, ta cũng sẽ sử dụng.
Ngươi coi thường nhân tính, con người không hoàn mỹ, nhưng không phải tất cả mọi người đều sợ hy sinh, chỉ là họ muốn sự hy sinh của họ có giá trị. Ngươi sai rồi, Thiên Đế mới đúng.
Ngươi xấu như vậy, còn ngu ngốc, Tất Phương nói đúng, chưa từng nhìn thấy con rồng nào xấu như thế... Ngươi nói xem, tại sao ta nói nhiều như vậy ngươi còn chưa bị tức chết?"
Mọi người: "...
"Giảng giải nãy giờ là mong khiến nó tức chết sao? Hứa Tâm An bước từng bước về phía trước, Chúc Dung lại lui về phía sau từng chút một. Hứa Tâm An hung dữ nói:"Nến Hồn ta thật sự không muốn sử dụng, bản thân ta thì đau muốn chết, mà ngươi lại nhẹ nhàng chết đi.
Ngươi mau xin lỗi ba ta, xin lỗi Tất Phương!"
Chúc Dung không nói gì, chỉ cảnh giác nhìn Hứa Tâm An.
"Ngươi có vàng bạc châu báu gì đó thì mau giao ra đây!
"Hứa Tâm An lại nói. Có hàng ma sư ở phía sau"Xì
"bật cười. Chúc Dung rốt cuộc nổi giận, nó hét lớn, dồn sức thúc dục Tứ Hồn Trận một lần cuối, đồng thời há miệng muốn cắn lấy hứa Tâm An, một ngụm nuốt cô vào trong bụng. Hứa Tâm An hiên ngang đứng thẳng, không lo lắng, không sợ hãi. Cánh môi mấp máy, nhỏ giọng tụng niệm một câu chú."Choang" "Choang" "Choang
"ba tiếng cùng vang lên, ba chiếc bình dẫn hồn đồng thời vỡ nát. Đầu rồng khổng lồ đã đến trước mặt Hứa Tâm An, vẻ mặt nó dữ tợn, miệng há to như sắp cắn nuốt Hứa Tâm An, nhưng chỉ trong chớp mắt đầu nó đã cứng lại,"Ruỳnh
"một tiếng, cả con rồng bất ngờ đổ mạnh xuống đất, làm bốc lên một đám bụi đất mù mịt. Bụi đất tản đi, Hứa Tâm An nhàn nhạt nói:"Ta đã nói rồi, bản fake sao có thể so sánh với bản chính, Tứ Hồn Trận thiếu một góc của ngươi không thể so sánh với Nến Hồn của chủ tiệm Tìm Chết."
Mọi người sôi nổi tiến lên xem xét.
"Nó chết rồi à?"
"Chết thật."
"Chỉ có như thế?"
"Cảm thấy không đủ oanh liệt?"
"Hiệu ứng đúng là không được tốt lắm."
"Cũng nên kết thúc thôi, chúng ta đánh lâu quá, tôi hơi đói bụng rồi."
Hứa Tâm An không quan tâm tới mấy người đang ríu rít thảo luận bên kia, cô thu hồi Nến Hồn, quay người chạy tới bên cạnh Tất Phương.
"Này, yêu quái, chính anh nói anh vẫn còn muốn chết đúng không?"
Tất Phương thở dài: "Cô hung dữ như thế làm sao gả đi được?"
"Không cần anh quan tâm!" Hứa Tâm An tiếp tục hung dữ, "Nói mau, anh còn muốn chết không?"
Tất Phương im lặng một lúc rồi nói: "Cô nói đúng, những ngày gần đây cũng khá vui vẻ, đồ ăn cũng rất ngon." Anh lại có cảm giác những ngày như vậy chưa đủ, anh muốn tiếp tục,
"Thế này đi, ta tiếp tục sống. Đợi đến khi ta muốn chết, cô lại..."
Còn chưa dứt lời, Hứa Tâm An liền oa oa khóc lớn, nhào vào trong lòng Tất Phương: "Đồ vô dụng, tôi đánh chết anh."
"Rồi, rồi, ta vô dụng."
"Suýt nữa anh đã bị nó giết chết rồi."
"Rồi, rồi, suýt nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!