Chương 46: (Vô Đề)

Tần Hướng Vũ dùng đao Huyết Phù phá khóa lồng sắt, cứu Hứa Đức An ra, mọi người nhanh chóng đưa Hứa Đức An lui về khoảng an toàn phía sau. Phương Thư Lượng, Hoàng Thiên Hạo, Long Tử Vy lại chạy tới tấn công Chúc Dung, trợ giúp Tất Phương.

Linh vũ vừa được giải thoát, Tất Phương lập tức hét lớn, từ trên người bay ra hai bóng chim khổng lồ, một trái một phải đánh úp về phía Chúc Dung. Tất Phương lại biến ra trường kiếm, sau lưng xuất hiện một đôi cánh lớn, lửa cháy rừng rực, khí thế như núi, sức như ngàn quân.

Trường kiếm tấn công đầu rồng, kết hợp với hai linh thể ở hai bên trái phải, ba phía cùng tiến công, tựa như không thể chống đỡ.

Chúc Dung bất ngờ bật cười: "Tất Phương, ngươi cho rằng chỉ cần linh lực khôi phục là có thể thắng sao?"

Nó vừa dứt lời, Tất Phương bỗng nhiên hét thảm một tiếng, từ trên đầu rồng ngã xuống, hai bóng chim khổng lồ cũng đột ngột biến mất.

Tình thế bất ngờ xoay chuyển khiến mọi người đại kinh thất sắc, không phải đang chiếm thế thượng phong sao? Tại sao lại thành ra thế này?

Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngẩn, Cao Kiến Nghiêu cũng hét lên một tiếng, ngã xuống đất.

Cứ nghĩ cát vàng chui vào vảy rồng có thể áp chế Chúc Dung một chút, nhưng không ngờ bên dưới vảy rồng đột ngột xuất hiện vài con rắn vàng, xông thẳng tới Cao Kiến Nghiêu.

Cao Kiến Nghiêu thiên tính vạn tính cũng không tính ra được, lập tức trúng chiêu.

"Sư phụ." Hà Nghĩa hét lớn, nhào về phía Cao Kiến Nghiêu.

Mọi người thấy thế liền không hề do dự tấn công Chúc Dung.

Phù Lương giơ cao điện thoại, đèn flash lóe sáng, bùa đuổi yêu lập tức chiếu lên người Cao Kiến Nghiêu, rắn bị ngăn trở, không thể chui vào trong cơ thể Cao Kiến Nghiêu.

Hà Nghĩa chạy tới, làm chỉ quyết, đánh vào thân rắn, chúng liền xoay người tấn công Hà Nghĩa.

Cao Kiến Nghiêu hét lớn, cát vàng từ trên người Chúc Dung rút về, bay về phía đàn rắn. Rắn vàng nháy mắt bị cát vàng bao vây, vặn vẹo giãy giụa một lúc thì biến mất.

Mấy người Long Tử Vy tấn công nhằm dời đi lực chú ý của Chúc Dung, nhưng nó dường như cũng không còn dũng mãnh như trước đó. Tất Phương ở trên mặt đất thở dốc, vẻ mặt đau đớn, không thể động đậy.

Mà lúc này Hứa Tâm An cũng nhìn thấy, trong Tứ Hồn Trận, ba chiếc bình dẫn hồn như thể được đặt lên ba ngọn nến đang bốc cháy. Ở góc trận còn thiếu là ánh lửa vặn vẹo, ma quái, giống như có ngọn lửa đang cháy, phát ra ánh sáng quỷ dị.

Tứ Hồn Trận yêu cầu có bốn hồn.

Ba cường hồn của chủ tiệm Tìm Chết, một cái khác, chỉ sợ chính là Chúc Dung. Chỉ có nhập hồn vào trận, mới có thể khống chế nó. Trước kia Trần Bách Xuyên cũng tính toán để chính bản thân ở một góc trận, lấy thân thử nghiệm.

Là thế này sao?

Hiện tại Chúc Dung vẫn có thể hoạt động, chẳng lẽ nó chỉ đưa một phần hồn phách vào trận? Cũng đúng, nó là thần ma, một hồn của nó có thể so sánh với mấy chục hồn người.

Là như thế này sao?

Hứa Tâm An không hiểu chi tiết, nhưng cô nhìn thấy Tất Phương chịu khổ, tim liền đau như bị đao cắt.

"Trận này phá như thế nào?" Hứa Tâm An lạnh giọng hỏi.

"Tứ Hồn Trận không có phương pháp phá giải." Phương Thư Lượng nói. Anh đã nghiên cứu Tứ Hồn Trận rất lâu, sở dĩ trận pháp này ở trong truyền thuyết thần thánh lợi hại, chính là bởi vì nó không có phương pháp phá giải, hơn nữa chỉ cần thu thập đủ bốn hồn liền có thể diệt ma sát thần, uy lực vô cùng lớn.

"Nhưng trận yêu cầu bốn hồn đồng lòng."

Chỉ cần có một hồn không toàn tâm, trận này liền không có tác dụng.

Mọi người đều trầm mặc, hiện giờ ba hồn kia đã không còn ý niệm, ý niệm của Chúc Dung chính là ý niệm của cả bốn hồn.

Hứa Tâm An trừng mắt nhìn Tứ Hồn Trận, trong đầu trống rỗng. Cô vung tay lên, kiếm linh vũ đâm tới Tứ Hồn Trận. Vừa mới đụng tới vòng ngoài của trận, kiếm linh vũ đã đổi hướng, quay đầu phi về phía Hứa Tâm An.

Tất Phương đột nhiên đánh tới, cuốn lấy Hứa Tâm An như lốc xoáy, kiếm xẹt qua mặt họ, cắm mạnh xuống đất ở cách đó không xa.

"Cô ngốc chắc, cô sẽ bị trận pháp phản phệ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!