Chương 43: (Vô Đề)

Mọi người nhìn thấy dưới chiếc bình là một chiếc lồng rất lớn, trong đó có một người đang bị nhốt, dựa vào lồng sắt nhắm mắt ngủ say.

"Cha.

"Hứa Tâm An gọi to, Long Tử Vy kéo cô lại, chỉ sợ cô xúc động chạy đến đó. Chiếc bình bùa chú đó không hề có sợi dây treo nào mà nó tự bay lơ lửng trong không trung. Còn chiếc lồng sắt treo phía dưới thì nhìn có vẻ nguy hiểm hơn nhiều, một khi rơi xuống nhất định sẽ vỡ tan."Tất Phương, cha tôi.

"Hứa Tâm An kéo tay Tất Phương. Chiếc bình và lồng sắt treo rất cao, bên cạnh không có chỗ nào để leo lên đó được, chỉ có thể bay lên mới có thể cứu cha Hứa xuống. Tất Phương không hề nhúc nhích, cũng không lên tiếng, sắc mặt anh ta rất khó coi. Không khí trong động vô cùng nặng nề."Tứ hồn trận.

"Phương Thư Lượng đột nhiên lên tiếng. Hứa Tâm An nhìn theo, thấy dưới đất ở nơi xa có vẽ một trận pháp khổng lồ hình dạng phức tạp, ở hướng Đông Tây của trận pháp đó có đặt hai bình nhỏ. Cô nhận ra hình như là bình Dẫn hồn. Tứ hồn trận ở đây, nhưng chỉ có hai hồn. Lúc này Quách Tấn chỉ về hướng kia:"Trần Bách Xuyên đang ở đó."

Ở nơi cách Tứ hồn trận không xa, Trần Bách Xuyên đang ngồi chính giữa trận pháp, vẻ mặt như người đã chết, hắn ta điên dạ ngồi đó, ngơ ngác, dường như hoàn toàn không biết hàng loạt tiếng động lúc nãy là gì.

"Không nhìn thấy Đổng Khê.

"Phù Lương nhỏ tiếng nói. Âm thanh lúc nãy lại vang lên:"Đổng Khê? Cô ta quá phiền phức, nên ta nuốt vào bụng rồi.

"Mọi người cả kinh ngước mắt nhìn xung quanh, song không thấy ai đang lên tiếng. Nghe đến tên của Đổng Khê, Trần Bách Xuyên dường như tỉnh lại. Hắn nhìn mọi người lớn tiếng nói:"Tất Phương, Hứa Tâm An, hai người mau chạy đi, đừng để nó…"

"Soạt

"một tiếng, không đợi đến lúc hắn nói hết, một sợi râu từ trong vách động chui ra, chớp mắt đã siết chặt cổ họng hắn. Có một tia sáng dường như từ trong cơ thể hắn bay ra, sau đó Trần Bách Xuyên ngã nhào xuống đất không còn cử động nữa. Những người đeo kính chiếu yêu đều cả kinh, vừa rồi họ nhìn thấy"vật thể

"kia đã đoạt hồn của Trần Bách Xuyên. Lúc này trên tường đá có vật gì đó phát ra ánh sáng màu đỏ cam đang từ từ cử động, lớp vẩy khổng lồ va vào tường tạo ra những tiếng động lớn, đất đá cũng rơi xuống. Một con thú khổng lồ có đầu giống đầu rồng chui xuyên qua vách động, mọi người hét lớn:"Giao Long?!"

"Đã nói bao nhiêu lần là đừng có thấy cái gì giống Rồng thì đều gọi là Rồng." Tất Phương lạnh lùng nói.

"Anh có nói thế sao?"

"Không ấn tượng."

"Hình như có nói."

"Không nhớ nữa."

Mọi người xôn xao lên tiếng.

"Yên lặng!

"Hứa Tâm An đứng ra ổn định tình hình. Đầu rồng cười ha ha:"Đã lâu không gặp, Tất Phương."

"Lâu rồi không gặp, Chúc Dung.

"Mọi người kinh ngạc, không ngờ đó lại là Chúc Dung. Chúc Dung trông như thế sao? Trong thần thoại có viết thế đâu. Hứa Tâm An sầm mặt, lần đầu tiên gặp Tất Phương, lúc anh ta kéo cô lại nói"Tôi là Tất Phương", khi đó cô nghĩ chẳng lẽ mình lại nói là, "Chào người an hem, tôi là Chúc Dung."

Không ngờ hôm nay cô lại được chứng kiến cảnh tượng như vậy.

"Nguyên hình ma quái xấu xí của anh ngầu hơn thứ này nhiều, sao phải biến thành Rồng làm gì?"

"Hết cách rồi." Chúc Dung nói: "Lúc nãy anh cũng thấy đó, con người vừa nhìn thấy Rồng liền kích động. Họ càng sung bái và kính nể thì tôi càng hấp thu được nhiều năng lượng."

Những con người lúc nãy vừa kích động liền trừng mắt lườm nó, chúng tôi không phải loại người như thế! Sùng bái kính nể cái con khỉ.

"Sau khi anh đấu với ai đó rồi thì không còn tin tức gì nữa." Tất Phương tiếp tục thản nhiên lên tiếng.

"Với ai?" Hứa Tâm An khẽ hỏi.

"Không nhớ nữa." Tất Phương khẽ trả lời: "Tên này suốt ngày đánh nhau, ai nhớ nổi hắn đánh với ai."

Mọi người: "…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!