Chương 42: (Vô Đề)

Mắt Giao Long giả híp lại, cảnh giác nhìn Đổng Khê. Trần Bách Xuyên cũng ngơ ngác: "Đổng Khê, em đang làm gì vậy?"

Đổng Khê nói với Giao Long giả:

"Ngươi lấy được hồn của Bách Xuyên, cộng thêm của chính mình là có thể khởi động được Tứ hồn trận, thêm phiến lông vũ kia để áp chế pháp lực của Tất Phương, ngươi có thể giết chết được Tất Phương rồi giết Hứa Tâm An. Ngươi có thể hấp thụ nội đan và pháp thuật của Tất Phương, thêm việc trên đời không còn chủ tiệm Tìm Cái Chết nào nữa, sẽ không còn ai là đối thủ của ngươi, ngươi muốn làm gì cũng được."

Trần Bách Xuyên thở hổn hển, tim đập loạn như trống giục, chày Kim Cang đâm vào cổ hắn hơi đau, hắn biết những gì Đổng Khê nói đều đúng cả, song lúc này sự chú ý của hắn đều tập trung vào cây chày Kim Cang kia.

Giao Long giả không nói lời nào, chỉ cảnh giác nhìn Đổng Khê.

"Cường hồn của chủ tiệm Tìm Cái Chết có gì đặc biệt? Tại sao ngươi lại nói tập hợp đủ bốn cường hồn thì ngươi muốn thu phục ai cũng được?

"Hồn của thần ma đáng lẽ phải mạnh hơn chứ? Tại sao Giao Long giả luôn nhân mạnh hồn của chủ tiệm Tìm Cái Chết? Giao Long giả không lên tiếng, nó nhìn chằm chằm vào Đổng Khê, chỉ đợi thời cơ hành động. Đổng Khê nói tiếp:"Ngươi đừng manh động, râu của ngươi mà nhúc nhích thì chày Kim Cang này sẽ đâm vào cổ anh ấy."

Giao Long giả không động đậy, chỉ có Trần Bách Xuyên đổ mồ hôi lạnh: "Đổng Khê, em đang làm gì đó?"

Tay nắm chày của Đổng Khê rất vững vàng, cô ta trả lời thật rõ ràng: "Không thể để anh trở thành công cụ thống trị thế giới của ác ma."

Trần Bách Xuyên nhắm mắt, trong lòng biết rõ cô ta nói không sai.

"Trách nhiệm của chúng ta là trảm yêu trừ ma, bảo vệ sự bình yên của nhân gian. Chúng ta gánh vác sứ mệnh cao cả đó, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng của một số người bình thường. bây giờ là lúc kiểm tra chúng ta, mỗi lần chiến đấu với yêu ma là một lần dạo qua Quỷ môn quan, nên chết có gì đáng sợ chứ?

Sư phụ em từng nói, cuộc không có kết quả gì cả, bởi vì ai cũng đều phải chết, mà cuộc sống là một quá trình, trong quá trình đó anh đã trải qua những chuyện gì, được mất ra sao, đó mới là chân thật.

Như giờ phút hiện tại này, chắc chắn đây là trải nghiệm cuối cùng của chúng ta, là lần cuối cùng và quan trọng nhất trong quá trình đó.

"Tim của Trần Bách Xuyên đập rất nhanh, dường như muốn nhảy ra ngoài. Giao Long giả vẫn chầm chậm đến gần họ, nhìn Đổng Khê chằm chằm, muốn tìm kiếm cơ hội. Đổng Khê nhìn rõ mọi cử động của nó, chày Kim Cang lại đè xuống thêm. Trần Bách Xuyên la lên vì đau, máu ở cổ hắn từ từ chảy ra. Đổng Khê lại nói:"Anh hỏi gương của em bị làm sao? Em bỏ lại một mảnh gương ở căn nhà đó để sư phụ có thể tìm ra em. Em biết chắc chắn họ sẽ đến, sư phụ rất thương em, dù em không phải là đệ tử ưng ý nhất của sư phụ. Sư phụ vẫn chưa tìm được người thay thế, đó sẽ là niềm tiếc nuối lớn nhất của thầy.

Pháp sư hàng ma trong lòng thầy mong đợi nhất là chủ tiệm Tìm Cái Chết, nên em biết sư phụ nhất định sẽ thích anh. Dù thế nào đi nữa, sư phụ vẫn sẽ tìm ra em, đại sư huynh cũng thế, anh ấy không đồng ý với cách làm của em, anh ấy giận em đã giấu chuyện quen biết anh, giúp đỡ anh, nhưng anh ấy nhất định sẽ cứu em.

Em đã để lại mảnh gương ấy để họ tìm ra chúng ta. Có điều em hối hận rồi, em không nên làm thế, em không biết chuyện mình phải đối mặt lại như thế này, em đã đẩy họ vào nguy hiểm.

"Trần Bách Xuyên không nghe lọt tai những gì cô ta nói, hắn rất đau, hắn rất giận, không dám tin rằng Đổng Khê lại đối xử với hắn như thế. Đổng Khê còn nói:"Sư phụ sờ vào sa bàn thấy lửa của thần ma nuốt chửng em, đó cũng là tiên đoán về mối nguy hại đến tính mạng em, sư huynh tưng cảnh cáo nhưng em vẫn đi theo anh. Em không hối hận về quyết định đó. Bách Xuyên, em không hối hận đã cùng anh làm tất cả mọi chuyện.

Chuyện anh muốn làm, em sẽ làm cùng anh, mục tiêu anh muốn đạt thành, em cũng sẽ giúp anh. Em thương nghe sư phụ nói câu này, là lời sư tổ nói với thầy, sư tổ cũng là chủ tiệm Tìm Cái Chết, chắc anh biết. Sư tổ nói, pháp sư hang ma chúng ta phải có bản lĩnh để diệt trừ những yêu ma quỷ quái cần loại trừ.

Đó là những lời em dạy anh nói trước mặt sư phụ, và em cũng biết thầy sẽ rất thích anh. Tuy nhiên Bách Xuyên à, chúng ta không đủ bản lĩnh, nó sẽ giết chúng ta rồi đoạt lấy hồn của anh. Hồn sống mới là cường hồn, mới có tác dụng với nó.

Nó sẽ dùng hồn sống của anh giết chết Tất Phương, trừ đi đối thủ của mình, sau khi giết Tất Phương nó sẽ lấy hồn của Hứa Tâm An, tập hợp đủ bốn hồn, tàn sát nhân gian. Chúng ta không thể để nó làm như thế, tuyệt đối không để nó đắc ý được.

Bách Xuyên, em không chống cự được lâu thêm nữa, em nhất định phải giết anh, sau đó đi theo anh. Anh cũng sẽ có quyết định như thế đúng không?

Chúng ta cùng kết thúc quá trình hàng ma của mình thôi." 

Giao Long giả kinh ngạc, mặc kệ hậu quả liền ra tay trước, Trần Bách Xuyên nãy giờ đang đổ mồ hôi lạnh, thình lình đẩy Đổng Khê sang một bên.

Đổng Khê nãy giờ chỉ tập trung đề phòng Giao Long giả hoàn toàn không phòng bị Trần Bách Xuyên. Cô ta thậm chí không thèm khống chế hắn, chỉ kề chày Kim Cang lên cổ mà thôi.

Cú đẩy đó hai người đều kinh ngạc, Đổng Khê không dám tin vào mắt mình, Trần Bách Xuyên càng không dám tin.

Nhưng Giao Long giả đã có phản ứng.

"Pặc", một sợi râu đâm vào lồng ngực của Đổng Khê.

Đôi mắt của Đổng Khê vẫn đang nhìn Trần Bách Xuyên, giống như không cảm thấy đau đớn. Trần Bách Xuyên cũng đang nhìn cô ta, hắn vẫn còn rất kinh hoàng, tại sao hắn lại đẩy cô ta ra? Tại sao hắn lại đẩy cô ta ra chứ?

Hai người nhìn nhau chưa được một giây, bởi vì tốc độ của Giao Long giả quá nhanh, nó rút sợi râu vừa đâm vào lồng ngực của Đổng Khê, hất tung thân mình cô ta lên không trung, lúc này dường như cô ta mới cảm giác đã xảy ra chuyện gì.

Tiếp đó là tiếng hét đau đớn vang lên, Giao Long giả đã mở miệng phun ra một ngọn lửa thiêu cháy Đổng Khê rồi đưa đầu về phía trước nuốt chửng Đổng Khê và ngọn lửa vào trong bụng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!