Chương 40: (Vô Đề)

Type: MarisMiu

Bức thư được truyền đến tay mọi người, sắc mặt ai cũng rất nặng nề. Người viết thư hẹn Hứa Tâm An tối nay giờ Tý đến một sơn động ở ngoại ô thành Tây, dưới chân núi Tây Dung ở hướng Tây Nam, nói là ông Hứa Đức An đang nằm trong tay họ, cũng nói rằng không ngại Hứa Tâm An dẫn bạn bè đến giúp đỡ, có bao nhiêu người cứ mang theo hết.

Lá thư không dài nhưng lời lẽ hết sức ngạo mạn.

Hứa Tâm An vô cùng tức giận: "Mấy giờ thì nói thẳng ra đi, không có đồng hồ sao? Còn ở đó giả vờ giả vịt học đòi người ta nói giờ Tý, vậy thì mười một giờ hay một giờ tôi mới đến đó đây?"

Mọi người: "…"

Hứa Tâm An giận dữ đi mấy vòng quanh trong nhà: "Vô sỉ đê tiện hạ lưu, có bản lĩnh thì nhắm vào tôi này, đối phó với cha tôi thì còn gì là anh hung hảo hán nữa! Aaa, tức chết đi được." Cô dừng lại quay sang hỏi Tất Phương: "Tất Phương, anh nói lúc tôi tức giận kích động sẽ có pháp lực đúng không?"

Tất Phương ngơ ngác, anh ta có nói vậy sao? Chỉ là hai lần trước anh ta biết lúc cô gặp phải nguy hiểm thì tự nhiên bộc phát pháp lực, ngoài những lúc đó ra thì không có.

Mọi người: "…" Tức giận là có thể tạo ra pháp lực, vậy thì bọn họ cần gì khổ luyện nhiều năm như vậy? Mọi người đều tản ra, đi chuẩn bị vũ khí để ứng chiến.

Hứa Tâm An ảo não không thôi, cô nói nghiêm túc mà, bây giờ cô giận đến xì khói, trong người có cảm giác khó nói như muốn trào ra vậy, nên cô mới hỏi. Mọi người phản ứng như thế làm cô chán nản, cảm giác đó liền biến mất.

Long Tử Vy gọi điện cho Hà Nghĩa, nói là bọn họ không thể đến làng Suối Thần. Ông Hứa Đức An bị bắt đi rồi, đối phương để lại thư khiêu chiến với Hứa Tâm An, tối nay giờ Tý bọn họ đến đó, lát nữa sẽ xuất phát.

Hà Nghĩa mở chế độ loa ngoài hỏi rõ địa điểm rồi nhìn Cao Kiến Nghiêu bên cạnh mình nãy giờ đăm đăm trông ra ngoài cửa xe, nói với Long Tử Vy: "Chúng tôi biết rồi, chắc là cùng một chuyện thôi, chúng ta chia nhau hành động."

Phù Lương đang tra bản đồ, rồi in chỉ dẫn đường đi trên núi Tây Dung và toàn bộ địa hình nơi đó. Sơn động đó không tìm thấy trên mạng, thực tế thì núi Tây Dung quá hoang sơ, không có thôn trang nào hết, càng không có địa điểm du lịch, chỉ thỉnh thoảng có vài người du lịch bụi đến đó khám phá mạo hiểm, ngoài ra không hề có thông tin gì cả. Trên bản đồ chỉ ra phía Tây Nam núi là rừng cây rậm rạp, không coi rõ được là như thế nào, đành phải đến đó rồi tùy cơ ứng biến, chứ bây giờ cũng không biết nên chuẩn bị gì.

Mọi người thu dọn đồ đạc lái xe lên đường, lần hành động này tổng cộng có tám người, e là đến đó còn phải đi bộ thêm một đoan nữa, thời gian khá gấp rút.

Chuột béo được phân ở nhà trực điện thoại, nó do dự rất lâu không biết có nên vào núi tìm chuột tinh khác nhờ giúp đỡ hay không.

"Yêu tinh trong núi còn mạnh hơn tiểu yêu ba trăm tuổi như mi, mi là ai mà muốn đến đó tìm người ta giúp đỡ, không chừng sẽ bị cắn chết đó." Tất Phương nói.

Chuột béo nghe xong thấy cũng có lý nên đành chạy về nhà,

Trên đường mọi người mua một ít thức ăn, vừa ăn vừa bàn bạc.

Tình hình trước mắt là Đổng Khê đã thả tín hiệu cầu cứu sư môn, tạm thời không thể xác định đây là kế điệu hổ li sơn hay là cô ta thật sự đang gặp nạn. Đối phương giả mạo Giao Long, mục đích vẫn chưa rõ ràng, rốt cuộc kẻ đó là ai, thân phận ra sao cũng chưa xác định được. Đối phương có Xà yêu giúp đỡ, ngoài ra còn yêu ma quỷ quái nào trợ lực nữa không tạm thời cũng chưa biết, trong rừng rậm có cạm bẫy gì không mọi người cũng không rõ.

Tất Phương nghe mà chau mày: "Mấy người nói cả buổi, tôi tổng kết câu thế này: Cái gì cũng không biết."

Mọi người: "…" Nói không sai chút nào.

"A, có khi nào người giả mạo Giao Long đó muốn luyện Nến Hồn, hắn cũng muốn một pháp khí thiên hạ vô song." Hứa Tâm An đoán.

"Hắn cũng muốn lập Tứ hồn trận sao? Cộng thêm Trần Bách Xuyên và cô vừa đủ bốn cường hồn." Quách Tấn hỏi.

"Có khi nào thế không?" Hứa Tâm An hỏi Tất Phương.

"Không thể nào, nếu cần thì bắt vài tên thần ma chứ dùng con người làm gì. Con người các người cứ tưởng mình mạnh lắm, nhưng trong mắt của thần tộc và ma tộc chúng tôi, con người chẳng là cái đinh gì cả."

Mọi người im lặng, sao càng nghe càng thấy đúng thế nhỉ.

"Được rồi, không nghĩ nữa." Tần Hướng Vũ chán nản: "Dù sao cũng phải đánh nhau thôi."

"Nhân lực của chúng ta hơi ít." Phù Lương nói đúng trọng tâm.

"Thời gian quá gấp, kiếm đâu ra người?" Huỳnh Thiên Hạo lên tiếng.

Tôi nghĩ chính vì như thế, nên Đổng Khê mới thả yêu vật ra để dẫn dụ sư môn của cô ta đến làng Suối Thần. Nhất định cô ta vẫn bình an, đây là chiêu điệu hổ li sơn để Hà Nghĩa và sư môn họ không thể giúp chúng ta." Quách Tấn nói.

"Ôi, lòng người khó đoán lắm." Tần Hướng Vũ than thở. "Lúc trước cô ta thân thiết với chúng ta bao nhiêu, cùng nhau đi làm nhiệm vụ, cùng nhau ăn cơm, cười nói vui vẻ, ai ngờ thì ra bộ mặt thật của cô ta lại là như thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!