Tại một căn nhà ở ngoại ô thành phố W, Trần Bách Xuyên đang ngồi xếp bằng điều dưỡng.
Đổng Khê đi tới, bảo hắn nghĩ ngơi nhiều hơn: "Vết thương của anh bình phục rất nhanh, nhưng đừng quá nóng vội."
"Anh biết tự lo cho bản thân mình.
"Tâm trạng Trần Bách Xuyên không tốt chút nào, việc không thành công, Xà vương dẫn hắn lẩn trốn ở nơi hoang sơ này, nên hắn luôn nóng nảy. Đổng Khê nói:"Em thấy thế này cũng không phải cách hay, chúng ta không thể cứ trốn mãi được, hay là trở về thành phố tìm sư phụ em bàn bạc, sư phụ lúc nào cũng ủng hộ anh."
"Ủng hộ?" Trần Bách Xuyên không thấy thế: "Nếu hôm đó ông ấy chịu ra tay thì chúng ta đã không lâm vào cảnh này."
Đổng Khê bĩu môi, chuyện này cũng là do Trần Bách Xuyên, còn trách người khác không chịu ra tay giúp đỡ. Cô ta dịu dàng nói:
"Thầy hướng dẫn anh rất nhiều không phải sao? Lúc then chốt cũng là sư huynh cứu chúng ta, sư phụ và sư huynh đều rất tốt với em. Tuy là sư huynh không đồng ý với cách nghĩ của anh, song anh ấy không làm hại chúng ta mà còn giúp đỡ chúng ta. Hôm đó em nên ở lại chờ anh ấy trở về, có lẽ anh ấy thu thập được khá nhiều thông tin có ích."
Kết quả Xà vương xuất hiện, Trần Bách Xuyên vội vàng quyết định đi theo Xà vương.
"Anh ta đứng về phía Hứa Tâm An, có thể đối tốt với chúng ta sao?" Trần Bách Xuyên lắc đầu: "Đúng là anh ta đã cứu chúng ta, nhưng cũng ngăn cản kế hoạch của chúng ta."
"Mọi người có thể bàn bạc với nhau, còn sư phụ ở đó nữa." Đổng Khê dừng lại rồi nhỏ giọng nói: "Còn như bây giờ em luôn có cảm giác chúng ta đang bị bắt cóc.
"Họ không rời đi được, cũng không được gọi điện, căn nhà này có đầy đủ lương thực tuy nhiên không có internet. Đổng Khê luôn thấy có gì đó không đúng, cô ta vẫn tin tưởng sư môn của mình, cô ta muốn trở về nhưng lại không có xe, lúc trước Trần Bách Xuyên đang bị thương nặng nên cô ta không dám để hắn lại. Bây giờ vết thương của hắn dần hồi phục, cô ta rất muốn khuyên hắn cùng mình trở về."Bách Xuyên, Đổng Khê.
"Xà vương ở phía sau đột nhiên cất tiếng gọi, khiến Đổng Khê giật nảy mình. Hai người quay đầu lại, Xà vương cách họ không xa đang mỉm cười:"Tộc của tôi đã tìm ra tung tích của Giao Long rồi, hai ngày nữa có thể xác định được địa điểm cụ thể, không cần đợi lâu nữa, hai người sẽ được gặp Giao Long."
Trần Bách Xuyên vui mừng, nhìn Đổng Khê rồi bật cười, sau đó lo lắng: "Tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, còn thiếu một hồn."
"Không sao cả, tôi sẽ giúp hai người.
"Xà vương nói. Đổng Khê bất an:"Giao Long đang ở đâu thế?"
Xà vương đáp: "Yên tâm đi, ở cách đây không xa, đến lúc đó sẽ biết thôi."
"Có thể nhờ người trong sư môn tôi giúp đỡ.
"Đổng Khê thăm dò. Xà vương lắc đầu:"Không phải pháp sư hàng ma nào cũng có chí lớn và hiểu đạo lý như hai người, có người chỉ muốn trừ yêu diệt ma, hoặc bắt yêu để khoe khoang, không cần biết đối phương là thiện hay ác.
Giao Long là tổ tông của Long tộc và Thuỷ tộc, là linh thú cát tường, có rất nhiều pháp sư hàng mà muốn bắt ngài. Giao Long cũng là tổ tông của Xà tộc chúng tôi, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục pháp lực, tôi phải dốc sức bảo vệ ngài ấy, không thể để ngài ấy gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Hai người được ngài ấy lựa chọn, tôi chỉ có thể tin tưởng hai người, tôi không cho phép người khác biết nơi ở của Giao Long."
Trần Bách Xuyên vội vàng nói: "Chuyện này tôi hiểu."
Xà vương cười:
"Hiểu được thì tốt, hai người cứ yên tâm ở đây, dưỡng thương cho tốt, đợi khi gặp được Giao Long, xem tình hình thế nào rồi tính tiếp. Thời cơ chín muồi, tự khắc sẽ cần nhờ người khác giúp đỡ, có điều lúc đó tìm đến ai, làm thế nào, chúng ta vẫn nên bàn bạc lại."
Trần Bách Xuyên đồng ý ngay.
Xà vương nhìn sang Đổng Khê rồi chào tạm biệt.
Trần Bách Xuyên quay sang nói với Đổng Khê:
"Được rồi, em đừng suy nghĩ nhiều nữa, sư huynh em tìm Hứa Tâm vì muốn giúp đỡ họ, chứ không phải chúng ta. Sư phụ em cũng không xuất hiện, nếu Xà vương không dẫn chúng ta rời khỏi đó, bây giờ có lẽ chúng ta đã lọt vào tay của Tất Phương rồi."
Đổng Khê cúi đầu không lên tiếng, cũng không phản bác được gì.
Cơ thể của Hứa Tâm An cũng hồi phục khá nhanh, chỉ sợ lạnh hơn người bình thường, còn lại đều ổn cả.
Cô vẫn nghiêm túc học pháp thuật, cuối cùng cũng vẽ ra được vài lá bùa cong cong vẹo vẹo, cơ thể cũng linh hoạt và cứng cáp hơn, nhưng dĩ nhiên chưa thể đánh nhau được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!