Chương 38: (Vô Đề)

Type: Elec

Mọi người đi hết cả, Hứa Tâm An nhìn thấy Tất Phương chuẩn bị cầm máy chơi game, liền lên tiếng hỏi: "Tôi không được đi đúng không?"

Tất Phương nhìn cô rồi, "Cô nói thử xem?"

Đang dưỡng bệnh còn muốn đi xem kịch nữa. 

"Con gái a." Cha Hứa chạy đến ôm chầm Hứa Tâm An, cuối cùng đám người đó cũng đi rồi, ông phải kìm nén việc chạy đến ôm con gái của mình từ nãy giờ.

"Cha." Hứa Tâm An ngã vào lòng cha mình.

"Con gái, cha nhớ con lắm."

"Cha ơi, con cũng nhớ cha."

Tất Phương chau mày ngồi chơi game, khuôn mặt đầy nhẫn nhịn, thật không thể chịu nỗi loài người mà, nổi hết cả da gà.

Hai cha con sến súa ấy vào trong nhà bếp, chuẩn bị thức ăn cho Hứa Tâm An, bên cạnh còn có Chuột béo. Cha Hứa ngồi bên cạnh vừa nhìn con gái ăn cơm vừa hớn hở kể lại câu chuyện hôm nay ông nghe lén được.

Thì ra hôm đó Chuột béo nghe thấy Hứa Tâm An gọi vào ăn cơm, hớn hở chạy đến, chỉ là vừa đến trước cửa thì ngửi được mùi của Đổng Khê, sợ quá bèn chạy mất.

Khi Trần Bách Xuyên đang bầy kết giới ở căn nhà ma, trên túi đồ của hắn có mùi của Đổng khê, trên người hắn cũng có mùi của cô ta, nên Chuột béo đã ngửi thấy.

Sau khi trằn trọc rất lâu nó thấy bất an, không biết có nên nhắc nhở Hứa Tâm An không, lúc quay lại thì phát hiện Hứa Tâm An đã lên xe của Đổng Khê, thế là nó chui vào trong xe theo họ đến sân bay.

Chuột béo vô cùng lo lắng khi thấy Đổng Khê bỏ thuốc mê vào bình nước của Hứa Tâm An và cha Hứa. Sau khi đến biệt thự, nó len lén chui vào trong nhà quan sát, bởi vì Trần Bách Xuyên và Đổng Khê luôn ở phòng Hứa Tâm An, nên nó chạy đi tìm cha Hứa để gọi ông ấy dậy tìm cách cứu người.

Ai ngờ ông Hứa Đức An tỉnh lại nhìn thấy chuột liền hét toáng lên, sau khi nghe Chuột béo kể rõ đầu đuôi liền hối hận không thể thu lại tiếng hét vừa rồi. Ông bảo Chuột béo đi báo tin cho mọi người, còn ông ở lại để kéo dài thời gian.

Chuột béo không biết báo tin cho ai nên đành chạy về nhà Hứa Tâm An, may mắn là gặp được Tất Phương.

Long Tử Vy cũng xác định được vị trí của bọn họ thông qua số điện thoại của ông Hứa Đức An. Hà Nghĩa tra ra được vị trí của Đổng Khê, nên giữa đường nhìn thấy Đổng Khê đang bị truy đuổi liền ra tay ứng cứu.

Hứa Tâm An nghe xong câu chuyện bèn nói với Tất Phương đang ở trong phòng khách, "Anh xem, khoa học kĩ thuật của con người lợi hại đến nhường nào, theo dõi tín hiệu điện thoại đã tìm được tôi rồi, nếu anh không gặp được Chuột béo thì đã chẳng có cách nào mà tìm ra."

Tất Phương vừa chơi game vừa nói: "Vậy cô mua cho tôi một cái đi.

"Hứa Tâm An lập tức im miệng. Tại phòng khám của bác sĩ Phương, mọi người chỉ thấy phòng bệnh trống không. Hà Nghĩa khẽ lắc cổ tay, Huyền Linh Châu rơi xuống đất, lăn vào mọi ngóc ngách trong phòng. Hà Nghĩa cảm ứng được, sau đó thở dài:"Xà yêu đã dẫn họ đi."

Sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi.

Nhũng ngày sau đó, mọi người đều đi tìm tung tích của Trần Bách Xuyên và Đổng Khê, song hai người đó như bốc hơi khỏi thế gian vậy, không tìm được bất cứ tin tức gì.

Chớp mắt đã đến Tết.

Tết này khá đặc biệt với Hứa Tâm An.

Một là, trải qua một năm đại nạn, kinh nghiệm sống của Hứa Tâm An đã phong phú hơn.

Hai là, ngày nào cô cũng thấy lạnh, cứ lẽo đẽo theo Tất Phương như con cún để ôm đôi cánh của anh ta sưởi ấm, danh tiết gì đó đều quăng sang một bên.

Mới đầu Tất Phương còn dạy cô cách ngồi dưỡng thương, tuy cô đã có Hoả đan bảo vệ tâm mạch, song vẫn chỉ là người bình thường, anh ta sợ cô không chịu được sức mạnh của Hoả đan đó sẽ khiến cơ thể bị tổn hại, nên ép cô luyện tập. Hứa Tâm An ngoan ngoãn ngồi xuống.

Long Tử Vy cũng dạy cô pháp thuật, nói là không trông mong cô trở thành cao thủ, nhưng luyện tập pháp thuật có thể giúp cô tiêu hoá viên Hoả đan, tăng cường sức khoẻ.

Ba là năm nay nhà cô rất náo nhiệt, có cha có bác có thần tiên lại có cả yêu quái và những bạn bè trong giới hàng ma nữa. Không tìm được Đổng Khê và Trần Bách Xuyên, mọi người cũng đành ở đây ăn uống vui vẻ đón Tết.

Năm nay cũng khá đặc biệt với ông Hứa Đức An, gặp lại người xưa trong lòng liền kích động không thôi. Ông vốn tưởng cả đời này thân thế của Tâm An mãi là bí mật, nhà họ Hứa và nhà họ Long cũng không qua lại với nhau nữa, không ngờ bây giờ mọi người lại ngồi chung một bàn ăn cơm đoàn viên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!