Type: MarisMiu
Bày trận xong xuôi, Trần Bách Xuyên và Đổng Khê ngồi xếp bằng hai bên góc cuối giường, Hứa Tâm An không trông bọn họ, cũng không nhìn thấy trận pháp, nhưng có thể cảm nhận được không khí trong phòng lạnh lẽo một cách quái dị, cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt.
Tiếp đó cô nghe thấy Đổng Khê niệm chú, trên trần nhà xuất hiện một totem (*) sáng chói, trận pháp được khởi động, totem của trận pháp bắt đầu hiện ra rõ ràng trước mắt Hứa Tâm An.
(*) Tô
-tem giáo hay vật tổ giáo là niềm tin rằng mỗi con người hay mỗi nhóm người (như thị tộc, bộ lạc) có một mối liên hệ hoặc kết nối tâm linh với vật thể khác như cây cối hoặc động vật, thường được gọi là "vật thể tinh thần" hay tô -tem.
Tô
-tem hay vật tổ được cho là có tương tác với cá nhân tập thể đó và đóng vai trò là biểu tượng hay biểu trưng của họ.
Totem này rất phức tạp, diện tích rất lớn, gần như che hết trần nhà. Đối diện đầu giường có một lá bùa đang từ từ ngưng tụ thành một làn khói, kích thước mỗi lúc một lớn, dường như gần bằng chiếc giường, mỗi lúc một cứng chắc hơn, màu sắc và thuộc tính giống như băng.
Hứa Tâm An nhìn đám khói đó, tim chợt đập mạnh. Cô nhìn thấy rõ ràng từng chi tiết của những sợi vân trên đó, đúng là bệnh cận thị của cô không bị ảnh hưởng khi cô nhìn những thứ quái dị.
Trần Bách Xuyên và Đổng Khê tiếp tục lầm bầm niệm chú. Hứa Tâm An thấy ồn áo quá, sau đó bỗng nhiên làn khói kia bao trùm lấy người cô, khiên cô hoảng hốt muốn la lên nhưng không được, còn suýt nữa đã là bị nghẹt thở. Làn khói đó như sương cũng như băng trói chặt cô lại.
Hứa Tâm An há miệng, song không thể hít được chút không khí nào để thở. Toàn thân cảm giác bị băng lạnh trói chặt, sức mạnh đó đè nặng lên ngực cô, như thể muốn ép vật gì đó ra ngoài.
Hứa Tâm An lạnh run cầm cập, thở không ra hơi, khắp người đau đớn, cô rất muốn la lên lại không thể thốt nên lời nào. Hứa Tâm An rất ghét bị lạnh, cô thích ấm áp, thích cảm giác Tất Phương dùng đôi cánh lửa của anh ôm lấy cô, vừa ấm áp vừa hạnh phúc.
Trước mắt Hứa Tâm An bắt đầu kết sương mù, không còn nhìn rõ nữa, cơ thể dường như đang giao chiến với ai đó, cô cố gắng giãy dụa không ngừng, co người lại, hai chân đạp loạn xạ, hai tay giật mạnh khiến cho còng sắt móc vào đầu giường kêu leng keng không dứt.
Lạnh quá, đau quá, Hứa Tâm An cong người lại, hét to lên "A!
"Trần Bách Xuyên và Đổng Khê đều cả kinh, ngước mắt nhìn lên giường, Hứa Tâm An đang đau khổ giãy dụa, nhưng hồn vẫn chưa bị ép ra khỏi cơ thể. Hai người nhìn nhau, cúi đầu bấm tay tiếp tục đọc chú, sẽ thành công thôi, đây là chú đoạt cường hồn, ngay cả yêu ma cũng phải chịu thua. Hứa Tâm An càng lúc càng giãy giụa dữ dội hơn, cả người co rúm lại. Chân giường đã bị kéo rời khỏi mặt đất, suýt nữa là lật nhào."Tất! Phương!" Đột nhiên Hứa Tâm An gào to, một sức mạnh cực lớn bật ra khỏi cơ thể cô, phá tan làn khói đó, cả người cô chấn động, một ngọn lửa sáng rực bùng lên khiến làn khói kia tan rã, rồi xộc thẳng vào Trần Bách Xuyên và Đổng Khê. Bọn họ không phòng bị liền bị hất văng vào tường.
Ngọn lửa cháy lan xuống đất, thiêu cháy bùa chú lập trận pháp. Con dao găm bên cạnh Hứa Tâm An văng thẳng về phía Trần Bách Xuyên.
Trần Bách Xuyên hoảng hốt vội vàng né sang một bên, song vẫn chậm hơn tốc độ của con dao. Đổng Khê nghe thấy tiếng Trần Bách Xuyên la lên vậy mà chỉ có thể đứng nhìn con dao ấy đâm thẳng vào bụng hắn.
Đổng Khê hoảng hốt chạy sang đó: "Bách Xuyên!"
Trần Bách Xuyên đau đến cắn chặt răng, cố hít thở, Đổng Khê nhìn vết thương của hắn: "Anh có sao không?"
Trần Bách Xuyên giận dữ nhìn Hứa Tâm An: "Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, phiến lông vũ không còn, tại sao cô lại làm được như thế?
"Lần trước cô gái này phá được kết giới rồi thoát ra, lần này còn lợi hại hơn thế nữa, phá được cả Khu hồn pháp trận. Rõ ràng Đổng Khê đã kiểm tra kỹ lưỡng rồi, trên người Hứa Tâm An không còn pháp khí hay linh vật hộ thể, Hứa Tâm An lại không biết pháp thuật, sao có thể làm được như vậy chứ? Hứa Tâm An cố gắng hít thở, một lúc lâu mới đỡ hơn, yếu ớt nói:"Các người đọc sách ít quá, không biết đạo lý chính nghĩa chính là pháp lực diệu kỳ nhất. Tôi đây một thân chính nghĩa, lại có thêm cường hồn nữa, hai người không phải đối thủ của tôi."
"Ăn nói hàm hồ!
"Trần Bách Xuyên giận dữ, không biết pháp thuật còn giả đòi làm đại pháp sư, cái gì mà chính nghĩa là pháp lực, toàn nói xằng bậy. Đổng Khê dìu hắn, giữ chặt miệng vết thương:"Mặc kệ cô ấy đi, chúng ta xử lý vết thương cho anh đã.
"Xem ra vết thương không nặng lắm, nếu không thì đã phiền phức to. Trần Bách Xuyên cắn chặt răng, để Đổng Khê dìu mình ra ngoài. Hứa Tâm An tiếp tục thở hổn hển, cô thấy toàn thân vẫn rất lạnh và đau. Giọng Tất Phương vang lên bên tai cô:"Đánh bừa cũng khá đấy."
Vừa rồi, anh ta đột nhiên cảm ứng được cô, đúng vào thời khắc sinh tử, xém chút nữa dọa anh ta đứng tim, làm anh ta không kịp trở tay nhưng may là cô đã gắng gượng qua được.
"Cô làm tốt lắm, làm rất tốt.
"Tất Phương còn căng thẳng hơn việc mình đối mặt với kẻ thù. Hứa Tâm An nhắm mắt lại, không biết lần sau mình còn chống chịu được nữa không:"Tất Phương, tôi lạnh quá."
"Gắng chịu đựng một chút, tôi sẽ tìm ra cô."
"Anh không có ở đây." Cô rất muốn khóc, rất nhớ anh ta.
"Tôi đã trở về, sắp đến nơi rồi." Không cảm ứng được phiến lông vũ nên anh đã tức tốc quay lại, cả đời này anh chưa từng nóng vội như vậy, "Tôi sẽ tìm được cô, cố gắng chịu đựng, cô có biết mình ở đâu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!