Chương 33: (Vô Đề)

Type: MarisMiu

Lúc tỉnh lại, Hứa Tâm An thấy hơi choáng váng, đầu nặng trịch như đựng đầy nước. Cô cố gắng chớp mắt, lắc đầu để mình có thể tỉnh táo hơn, nhưng phát hiện có ai đó đã khóa chặt tay chân mình.

Cô giật nảy mình, ngoái đầu nhìn sang cổ tay, lúc này nghe thấy bên cạnh có người lên tiếng: "Cô ta tỉnh rồi.

"Âm thanh rất quen thuộc. Hứa Tâm An lập tức quay lại, thấy một dáng người mơ hồ tiến lại chỗ mình. Mắt kính bị rơi mất, mọi vật xung quanh đều rất mơ hồ, song dựa vào âm thanh và dáng người này, cô đoán chắc là Trần Bách Xuyên."Trần Bách Xuyên?

"Người đó không trả lời, đi đến bên giường, cúi đầu nhìn cô. Dù Hứa Tâm An bị cận thị nặng, nhìn không rõ ràng, nhưng bây giờ tự nhiên lại nhìn rõ hơn. Cô khẳng định hắn chính là Trần Bách Xuyên. Đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô lại rơi vào tay hắn? Còn Đổng Khê đâu rồi, cha cô đâu rồi? Cô vừa định mở miệng hỏi thì lại có người đến. Hứa Tâm An nheo mắt cố gắng nhìn, vẫn không nhìn rõ được tướng mạo, tuy nhiên rất giống Đổng Khê."Chị Đổng Khê?"

"Là tôi.

"Đổng Khê kéo chiếc ghế ngồi cạnh bên giường. Động tác của cô ta vô cùng tự nhiên, Hứa Tâm An ngơ ngẩn một lúc, rất lâu sau mới chợt tỉnh ra, ngạc nhiên nói:"Chị là đồng bọn của hắn?

"Trần Bách Xuyên dựa vào thành ghế, hai tay đặt trên vai của Đổng Khê, trông rất thân mật. Hứa Tâm An nheo mắt nhưng chỉ nhìn thấy mờ mờ, tỏ ra ân ái lại không để người ta nhìn thấy thật đáng lên án. Cô nói:"Kính của tôi đâu?

Người cận tám trăm độ như tôi không đeo kính chẳng khác gì người mù, các người trả kính lại cho tôi, như vậy các người bày đủ tư thế thân mật mới có hiệu quả kích thích tôi chứ."

Trần Bách Xuyên lạnh lùng nói: "Cô không hỏi cha mình đâu à?"

"Còn nhiều câu hỏi lắm, lần lượt hỏi từng câu một, anh đừng nóng vội."

Sắc mặt Trần Bách Xuyên tái đi, rốt cuộc là ai nóng vội chứ, người bị trói trên giường có phải là hắn đâu.

"Thế thì cha tôi đâu?"

"Ở một căn phòng khác. Ông ta không sao." Đổng Khê đáp.

"Ừm." Hứa Tâm An nhìn đôi tay của mình, thử kéo ra thì còng tay chạm vào thành giường vang lên tiếng leng keng rất lớn: "Hai người định đoạt hồn của tôi sao?"

"Đúng vậy."

"Ừm." Hứa Tâm An tỏ vẻ mình đã hiểu, "Có thể đưa kính cho tôi được chưa?"

"…"

Hứa Tâm An tiếp tục nói: "Còn nữa, cho tôi đi vệ sinh trước được không?"

"…"

Đổng Khê và Trần Bách Xuyên nhìn nhau. Đổng Khê mỉm cười: "Tâm An, cô bình tĩnh thật."

"Vậy tôi khóc lóc cầu xin hai người sẽ chịu thả tôi sao?"

"…"

"Nên tôi chọn cách bình tĩnh đối mặt."

"…" Sắc mặt của Trần Bách Xuyên bắt đầu khó coi. Lần trước gặp cô ta, cô ta đâu có nhiều chuyện như vậy.

"Hai người định làm gì tiếp? Tôi được quyền đàm phán không?"

"Không được." Trần Bách Xuyên bực bội.

"Thoải mái chút đi nào, đừng tuyệt tình thế chứ, giết tôi rồi cũng phải đền mạng thôi, Tất Phương sẽ không tha cho hai người đâu. À còn bác tôi nữa, bọn họ nhất định sẽ tìm hai người tính sổ, không cần nghĩ cũng biết hậu quả nghiêm trọng cỡ nào rồi, nên chúng ta bàn bạc lại đi. Hay là thế này, nói thử xem hai người định đoạt hồn tôi làm gì, nói không chừng chẳng cần động thủ phiền phức như thế, có lẽ tìm được món khác thay thế. Bây giờ khoa học kĩ thuật phát triển lắm, có rất nhiều thứ đều có thể dùng hóa học hợp thành."

"Đừng lãng phí tâm tư nữa, không có bất kỳ phương án thay thế nào khác, không thương lượng, chúng tôi cũng không muốn nói chuyện với cô. Còn nữa, đừng giở mánh khóe ở đây, cha của cô đang trong tay chúng tôi, lông vũ của Tất Phương bị phong ấn rồi, anh ta không tìm được cô đâu. Những người khác cũng không biết cô ở đâu, nên cô an phận đi."

Hứa Tâm An trề môi: "Tôi an phận lắm, chẳng phải không hề chạy nhảy hay kêu cứu mạng sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!