Chương 3: (Vô Đề)

Oa! Cửa tiệm nho nhỏ nhà mình bỗng trở nên quý giá vậy sao?

Hứa Tâm An đang đắn đo về chuyện này. Cha cô nói đúng là có tiệm Tìm Cái Chết, Tất Phương cũng nói hai cửa tiệm tìm Cái Chết đều xảy ra chuyện, bị hủy diệt hết rồi. Điều đó chứng tỏ gì?

Định chuyển từ tình tiết ma quái huyễn tưởng sang suy luận trinh thám đấy à?

"Anh là Tất Phương thật à?

"Hứa Tâm An vẫn còn đang nghi ngờ. Cô cho rằng đây là phản ứng của một người bình thường, mà trùng hợp thay cô là một vô cùng bình thường trong số những người bình thường. Câu trả lời của Tất Phương là: Đưa mắt về giá hàng bên trái, hàng nến trên đó đồng loạt bùng cháy. Hứa Tâm An kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó, sau đó lập tức hoàn hồn:"Những cây nến đó đều để bán đấy.

"Tất Phương tỏ vẻ khinh thường: Đúng là con buôn chi li keo kiệt. Hàng nến đó lập tức tắt ngóm. Hứa Tâm An tròn mắt nhìn hàng nến rồi lại quay đầu nhìn Tất Phương, bắt anh ta đền tiền có được không nhỉ? Tất Phương nhìn cô, thản nhiên tỏ vẻ mình không làm gì sai, quyết không chịu đền tiền. Hứa Tâm An trừng mắt nhìn anh ta cả buổi, nghiêm túc hỏi:"Hai cửa tiệm đó ra sao rồi? Mới xảy ra chuyện hay sao?" Tiền nến là chuyện nhỏ, tính mạng mới quan trọng.

"Là chuyện xảy ra gần đây. Một tiệm bị cháy, cả nhà ba người chết trong biển lửa, tiệm cháy sạch không còn gì cả. Tiệm còn lại thì chủ tiệm qua đời vì tai nạn giao thông, cửa tiệm bị cháu trai của ông ấy bán đi. Bây giờ đổi thành siêu thị mini, nến cũng không còn nữa."

Tất Phương im lặng một thoáng rồi nói tiếp: "Tôi luôn đến chậm một bước."

Không ngờ lại trùng hợp như vậy? Quả là đáng nghi, nên Tất Phương mới quay về đây hỏi cha cô có làm sao không. Hứa Tâm An cau mày, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này

"Chỉ còn ba tiệm Tìm Cái Chết thôi sao? Còn những tiệm khác, anh điều tra chưa?"

"Tôi chỉ biết ba tiệm này còn tồn tại, năm đó tôi có gửi Linh Phù Hồn Hỏa đến mười nhà, nhưng lâu quá rồi nên tôi không nhớ được hết, giờ tôi chỉ còn nhớ năm nhà, trong đó có hai nhà đã dẹp tiệm từ lâu.

Khi tiệm Tìm Cái Chết không do người thừa kế sứ mệnh làm chủ, tiệm đó sẽ nhanh chóng đóng cửa, tránh trường hợp người kế nhiệm khiến Nến Hồn rơi vào tay người xấu hoặc bị lợi dụng làm chuyện xấu.

Một khi mất đi linh ấn bảo vệ của người thừa kế sứ mệnh, Nến Hồn không còn tác dụng, cửa tiệm đó cũng không kinh doanh được nữa.

"Oa, nói như thể thật sự có chuyện ấy vậy. Hứa Tâm An nhìn lại tiệm nến nhỏ bé của mình, cửa tiệm này thần bí đến thế cơ à?"Vậy tiệm Tìm Cái Chết được duy trì là nhờ vào người kế thừa sứ mệnh hay Nến Hồn? Người kế thừa sứ mệnh không còn, Nến Hồn cũng mất tác dụng, tiệm không thể cầm cự nổi. Nếu chỉ mất Nến Hồn thì sao? Mất ở đâu không rõ chỉ cần biết là đã mất, thì người kế thừa sứ mệnh có thể sống không?

Tiệm vẫn được duy trì chứ?"

Tất Phương chau mày: "Cô đang đùa giỡn, khiêu khích hay chọc cười tôi thế?"

Hứa Tâm An bĩu môi bực bội nói: "Vị thần này, con người là loại động vật có lý trí lại có logic, tôi đang bàn bạc với anh về tính logic của sự việc."

"Sự thật này, logic này có thể giải quyết mối nguy hiểm đe dọa cửa tiệm nhà cô không?"

"Bởi vì tiệm nhà tôi không có Nến Hồn." Hứa Tâm An nói:

"Tôi hỏi cha tôi rồi, ông ấy nói không thấy Nến Hồn nào cả. Nhà tôi cũng không có ai biết thu phục yêu ma, từ lâu đã không còn là gia tộc hàng ma nữa rồi. Nên tiệm nhà tôi không thể gọi là tiệm Tìm Cái Chết, cũng không thể nào dùng Nến Hồn phục vụ cho thần tiên, ma quái nữa. Tôi nghĩ những thần tiên, yêu quái khác nhận được thông tin này, thì tiệm nhà tôi sẽ không gặp nguy hiểm."

Tất Phương hừ lạnh:

"Ngây thơ. Cô có hiểu thế nào là"phòng ngừa vạn nhất

"không? Giờ cô nói không có thì không có sao? Cô nói không phải tiệm Tìm Cái Chết thì nó không phải à? Tiệm của cô vẫn kinh doanh rất tốt, Nến Hồn và người thừa kế sứ mệnh nhất định vẫn còn. Sớm muộn gì tên hung thủ đó cũng tìm đến thôi."

Dám khẳng định chắc chắn như vậy? Hứa Tâm An thầm than, nên mới nói đổi thành tiệm cà phê sách thì tốt biết mấy. Bây giờ đổi không biết có kịp không nhỉ? Cô nghĩ một lúc lại hỏi:

"Anh nói năm đó anh gửi Linh Phù Hồn Hỏa, tức là Linh Phù Hồn Hỏa do anh đưa đến tay từng tiệm Tìm Cái Chết? Chuyện đó từ bao giờ thế?"

"Chắc khoảng hai ngàn năm trước. Sau khi trải qua những năm tháng ẩn cư rồi lại nhập thế thì tôi đã ngủ rất lâu, không nhớ rõ nữa. Chuyện này quan trọng sao?"

Hứa Tâm An nhún vai: "Tôi chỉ tò mò chút thôi."

Tất Phương lại chau mày lần nữa: "Giờ cô có thể bớt tò mò đi không?" Anh gõ vào chiếc điện thoại trên bàn: "Mau gọi điện cho chủ tiệm, nói ông ta nhanh chóng trở về, để tránh chết ở ngoài cũng không biết nguyên do."

"Không liên lạc được, chỉ gửi được email thôi, sau đó đợi ông ấy gọi lại."

Tất Phương: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!