Hứa Tâm An nói xong, tự mình cũng thấy hài lòng. Câu chuyện vừa đặc sắc vừa chân thật, có thể viết thành tiểu thuyết được rồi.
Cao Kiến Nghiêu nghe xong, mãi không lên tiếng, dường như đang đăm chiêu
suy nghĩ. Qua một lúc lâu mới cất lời:
"Kết giới liên hoàn dùng để đối phó với thần ma."
Hứa Tâm An vội đáp: "Hắn dùng nó đối phó tôi. Tất Phương có thể làm chứng. Tôi không nói dối."
"Bùa hộ thân Tất Phương tặng cô là gì?"
"Một phiến lông vũ."
"Có tiện cho xem một chút không?
"Hứa Tâm An cân nhắc một đoạn, liền lôi sợi dây chuyền trong cổ áo ra. Cô không tháo nó xuống, chỉ đưa đến trước mặt Cao Kiến Nghiêu. Cao Kiến Nghiêu không chạm vào phiến lông vũ đó, chỉ nhìn nó một lát. Hứa Tâm An nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của ông ta, không đoán ra được ông ấy đang nghĩ gì. Một lúc sau, Cao Kiến Nghiêu khẽ gật đầu, Hứa Tâm An vội điều chỉnh lại dáng ngồi, cô thấy nhét sợi dây chuyền vào cổ áo thì có vẻ bất lịch sự, nên cứ để thế. Một lúc sau, Cao Kiến Nghiêu nói:"Ta cần kiểm chứng lại."
Hứa Tâm An hỏi: "Kiểm chứng thế nào?
"Cô thấy Cao Kiến Nghiêu khẽ vẫy tay, Hà Nghĩa lấy ra chiếc hộp gỗ vuông vúc vừa dài vừa hẹp từ chiếc tủ bên cạnh, đặt trước mặt Cao Kiến Nghiêu, vừa khéo cũng ngay trước mặt Hứa Tâm An. Hộp gỗ được mở lắp, trong đó đầy hạt cát vàng. Hứa Tâm An lập tức nhớ đến Long Tử Vy từng nối về Cao Kiến Nghiêu"Trong
tâm có thiên nhãn có thể nhìn được quá khứ tương lai, tay chạm sa bàn có thể biết được may rủi họa phúc.
"Hứa Tâm An nhìn vào hộp cát vàng ấy, thầm nghĩ không biết đó có phải vàng thật không nữa. Đúng rồi, ông ta có thể nhìn quá khứ tương lai, nói không chừng định dùng hộp cát này để thi triển pháp thuật – Cát ơi cát, nói cho ta biết mọi chuyện có phải như thế không, sau đó bề mặt cát sẽ hiện lên mấy chữ -"Không sai chính
là như vậy".
Hứa Tâm An ngồi yên theo dõi, tò mò muốn biết Cao
lão tiên sinh làm thế nào để dùng cát xác minh tính chân thật trong lời
nói của người khác.
Cao Kiến Nghiêu không hề nóng vội, ông kéo
hộc tủ bên người, tìm kiếm một hồi rồi lấy một tấm bùa chú. Chú ấn trên
bùa được vẽ bằng chu sa có hình dạng rất phức tap, Hứa Tâm An chưa từng
nhìn thấy trong đống sách ở nhà bao giờ.
Tay trái Cao Kiến Nghiêu siết chặt lá bùa, tay phải viết ra câu chú, trong miệng không biết đang niệm cái gì, đột nhiên giơ tay trái lên, lá bùa đó bay lơ lửng trên
không rồi biến thành bốn tấm bùa, tản ra bốn hướng. Hứa Tâm An chưa kịp
hiểu gì, xoay qua xoay lại, nhìn chằm chằm bốn lá bùa, những lá bùa đỏ
như mọc thêm cánh, bay đến bốn hướng trên vách tường, đính chặt trên đó.
Hứa Tâm An nhìn hết tấm này đến tấm kia, phát hiện mỗi tấm dính trên tường
đều ở một góc độ y như nhau, ngay ngắn chỉnh tế, cô dám cược là nếu dùng thước đo nhất định vuông góc chín mươi độ.
Kì lạ hơn, chúng không hề
rơi xuống, Hứa Tâm An chớp mắt, thật muốn chạy sang đó xé xuống xem mặt
sau tấm bùa có hồ dán hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!