Chương 18: (Vô Đề)

Long Tử Vy đi rồi, tâm trạng của Hứa Tâm An bỗng chùng xuống, cô nằm dài trước bàn thu ngân ngơ ngẩn nhìn email trên máy tính.

"Làm gì thế?" Tất Phương gõ nhẹ vào đầu Hứa Tâm An.

"Tôi đang buồn, không biết viết thư thế nào để gửi cho cha đây."

Tất Phương đưa điện thoại cho cô: "Gọi điện cho Tái Ngọc trước đã, nói cô

ấy điều tra người tên Long Tử Vy đó. Nếu những lời của Long Tử Vy nói là thật, cô sẽ không còn muộn phiền về việc viết thư cho cha cô nữa. Hơn

nữa, tôi thấy chuyện này chẳng có gì đáng để buồn rầu. Ông ấy nuôi cô

lớn, ông ấy là cha cô, cô là con của ông ấy, có chỗ nào không đúng đâu?

Cha mẹ ruột thịt của cô vẫn chưa tìm thấy, cô cũng chưa bao giờ gặp mặt

họ, bây giờ lại có thêm một người bác, cô cũng đâu tổn thất gì. Có thêm

một người giúp đỡ, không tốt hơn sao? Cô vớ được hời rồi muốn gì nữa."

Nghe sao mà có lý thế này! Hứa Tâm An bĩu môi, có điều trong lòng vẫn xao

động. Người cha luôn đối xử tốt và thương yêu cô, không ngờ lại là chú

của cô.

"Năm đó cha nhận nuôi tôi, vì vậy mà đến giờ vẫn chưa kết hôn. Ông ấy hy sinh vì tôi quá nhiều." Hứa Tâm An càng nghĩ càng đau

lòng.

Tất Phương nằm dài trên bàn, mặt đối mặt nhìn cô: "Này, sao cô lại đa sầu đa cảm như thế. Vậy sau khi tôi chết, cô có đau lòng vì

tôi không?"

Nước mắt Hứa Tâm An chực trào ra, cô vội đứng dậy,

đánh mạnh vào người Tất Phương: "Sao anh lại chọc tôi khóc thế, tôi

không thèm đau lòng. Anh muốn chết thì chết nhanh lên đi, đừng ở đó suốt ngày chọc giận người khác."

"Chưa tìm ra Nến Hồn mà, chết thôi mà khó khăn đến vậy."

Hứa Tâm An oa oa khóc lớn: "Đừng tìm Nến Hồn nữa được không? Nến Hồn đã mất từ lâu rồi. Anh đừng chết được không? Ngay cả cha mẹ ruột trông như thế nào tôi cũng không biết."

Hứa Tâm An vòng qua chạy đến ôm chặt eo Tất Phương, gối lên vai anh ta khóc lớn rồi chùi nước mắt lên áo anh Tâm An.

Đúng là quá đáng mà! Tất Phương phát hiện sự nhẫn nại của mình lại tăng thêm một bậc. Bẩn chết đi được, còn ồn nữa chứ, cha mẹ cô thì có liên quan

gì đến anh ta đâu?

Vậy mà chẳng ngờ anh ta lại không đẩy cô ra.

Không những không làm thế, tối đó anh ta còn ra ngoài kéo thêm khách vào

tiệm, hôm đó cửa tiệm buôn bán không tệ. Nhìn thấy doanh số hôm nay Hứa

Tâm An tức khắc nở nụ cười hám tiền, Tất Phương liếc thấy liền bày vẻ

mặt khinh bỉ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!