Chương 15: (Vô Đề)

Hứa Tâm An buồn bã đi về phòng mình lấy mắt kính dự phòng, cô nhớ mình để trong ngăn dưới tủ

áo song tìm cả buổi vẫn không tìm thấy nên rất bực bội, kéo hết ngăn này đến ngăn khác để tìm kiếm.

Lúc này Tất Phương cũng bước vào: "Này, lúc nãy tôi đùa thôi."

"Cũng hài hước lắm." Hứa Tâm An nhếch miệng, chẳng buồn nói chuyện phiếm với anh ta.

"Được rồi, chúng ta nghiêm túc nói chuyện nào. Cô thấy tôi rõ lắm là có ý gì?"

"Thì tôi bị cận đó, đáng ra không thể nhìn rõ như thế."

"Ừ."

Tất Phương hiểu rồi: "Mọi thứ khác đều không nhìn rõ?"

"Ừ.

"Hứa Tâm An chau mày, khẽ chu môi vì cơn tức trong lòng. Tất Phương nhìn thấy cảnh tượng đó tự nhiên buồn cười, anh ta đã tưởng sẽ không tìm thấy cô gái hung dữ này nữa. Cũng may, cũng may… Anh ta giơ tay xoa đầu cô gái đang cúi đầu lục lọi đồ đạc trong ngăn kéo tủ, hỏi:"Cô đang tìm gì

thế?"

"Mắt kính."

"Là thứ này à?" Anh ta cầm hộp kính bên góc tủ giơ lên.

"Á, đúng rồi.

"Hứa Tâm An giành lấy, người cận thị tìm đồ đúng là khó khăn mà. Đeo kính vào thật tuyệt, mọi thứ xung quanh tức thì rõ ràng. Tâm trạng của Hứa Tâm An tốt hơn rất nhanh, thế giới cũng trở nên tươi đẹp hơn. Tất Phương thấy chỉ có vậy mà cô gái này cũng cười được, bèn cười theo. Hứa Tâm An hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh rồi gỡ kính xuống, lấy khăn lau bề mặt kính rồi lại đeo lên, như vậy càng nhìn rõ hơn. Khi lau xong, cô ngước mắt nhìn lên, khuôn mặt của Tất Phương ở ngay trước mắt, đột nhiên cô nhớ ra:"Không liên quan tới

chuyện hôm nay."

"Cái gì không liên quan?"

"Chuyện tôi có thể nhìn rõ anh ấy. Tôi nhớ ra rồi, lần đầu tiên anh đến tiệm, tôi cũng đang lau kính. Lúc đó tôi không để ý thôi, đang lau mắt kinh thì anh bước vào, vậy mà tôi vẫn thấy rất rõ tướng mạo của anh."

"Ừm."

"Đẹp trai lóa mắt." Hứa Tâm An bày ra bộ mặt khoa trương.

"Ừm."

"Tôi đang đùa thôi.

"Tất Phương mặt không biểu cảm khiến Hứa Tâm An ngơ ngác, xem ra nên nhấn nhá câu nói hơn rồi. Tất Phương bật cười lớn:"Câu này mới buồn cười này.

"Con người này đúng là đáng ghét mà, Hứa Tâm An giơ tay vỗ vào người anh ta. Tất Phương vừa cười vừa nói:"Ai da."

"Tôi đâu có mạnh tay đâu.

"Hứa Tâm An trừng mắt, à, thật ra cũng không nhẹ chút nào. Tất Phương lại bị cô chọc cười, Hứa Tâm An không thèm để ý tới anh ta, người bị thần kinh cười cũng khác người. Cô ngồi luôn xuống đất, mặc anh ta cười cho đã. Tất Phương cười xong cũng ngồi xuống, nhìn cô một hồi, hỏi:"Làm sao liên lạc được người đó?"

Hứa Tâm An kể hết đầu đuôi câu chuyện.

"Tại sao không nói cho tôi biết?

"Tất Phương lại hỏi. Hứa Tâm An cắn môi:"Không muốn anh chết.

"Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu cô. Không ngờ lại như thế. Nhưng đây là lý do chính đáng mà, tại sao cô lại phải ngại khi nói ra chứ? Tất Phương không truy hỏi, chỉ nói:"Chuyện cô có thể tâm ý tương thông với tôi rất kỳ lạ. Đây không phải vấn đề pháp lực, thần ma pháp lực cao

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!