Dưới đất đột nhiên có rất nhiều rắn, chúng lè lưỡi, trườn về phía cô. Hứa Tâm An phát hiện
một con rắn đang quẩn quanh tay mình, cô hét lên định ném con rắn trên
tay mình ra xa.
"Được rồi, tin tốt là cô vẫn chưa chết, tin xấu là cô sắp chết rồi."
"Aaaaaa!" Hứa Tâm An cố gắng hết sức mình hét lên, thở hổn hển: "Mau nghĩ cách! Nghĩ đi! Nghĩ cách!"
"Cô đang làm gì vậy?"
"Đánh rắn!" Lại một con rắn bò lên người Hứa Tâm An, cô khoa tay múa chân vừa nhảy vừa đạp, cầm một con rắn làm vũ khó để đuổi những con khác đang
định bò lên người mình.
Đến khi cô nhìn lại mới phát hiện con rắn trên
tay của mình đã biến thành cây chổi, cây chổi ấy còn có lửa.
Cô
không kịp suy nghĩ chuyện gì đang diễn ra, chỉ cầm cây chổi múa may điên cuồng, mấy con nhìn thấy lửa liền lùi về sau, khá nhiều rắn bị đuổi ra
xa.
Hứa Tâm An vừa hét vừa cầm cây chổi múa dữ dội hơn. Một lúc sau cô
phát hiện dưới chân mình không còn rắn nữa, song đám rắn vẫn vây quanh
cô vẫn chưa chịu rời đi.
Hứa Tâm An xoay trái xoay phải cảnh giác nhìn chúng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Tất Phương, chỗ tôi xảy ra chuyện rất lạ."
"Ừ. Chẳng phải nãy giờ luôn có chuyện lạ sao?"
"Anh đang nói chuyện hay đang tìm tôi đó?"
"Vừa nói chuyện vừa tìm."
"Tìm thế nào?"
"Cảm ứng. Lúc nãy cô có phóng thích năng lượng, cố gắng duy trì đi."
Hứa Tâm An vừa đổ mồ hôi lạnh vừa sầm mặt, gặp ma rồi chăng? Làm sao duy trì được đây? Cô phóng thích năng lượng quỷ gì vậy?
"Tôi nói anh nghe, lúc nãy có cả một bầy rắn. Sau đó tôi giãy giụa, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây chổi, còn có lửa nữa, tôi dùng chổi lửa đó đánh đuổi lũ rắn. Bây giờ chúng đang vây quanh tôi, không dám xông lên. Anh không biết lúc nãy tôi anh dung thế nào đâu, người đó nhất định không phải là tôi rồi."
Tất Phương bình thản nói: "Lúc cô cầm chổi anh dũng cỡ nào chắc không ai hiểu rõ hơn tôi đâu."
"Không có gì đáng cười hết!
"Hứa Tâm An huơ cây chổi trong tay, dọa vài con rắn muốn tới gần. Tất Phương không cười mà nói:"Cô đang trong kết giới ảo cảnh, những thứ
trong đó đều do tưởng tượng mà ra. Căn nhà, rắn cũng thế…"
"Vậy sao anh ta lại tốt bụng biến một cây chổi cho tôi?"
"Đừng có ngắt lời, để tôi nói hết. Cây chổi là do cô tự nghĩ ra, lửa cũng vậy. Thứ đó liên quan đến tôi, là vũ khí cô có thể nghĩ ra nhanh nhất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!