Chương 10: (Vô Đề)

Hứa Tâm An nghĩ như thế, lúc quay đầu lại phát hiện Tất Phương đang nhoài người trên quầy nhìn cô.

"Định đi ra ngoài sao?"

"Ừ." Hứa Tâm An cố tỏ ra bình tĩnh, nói như không có chuyện gì xảy ra: "Anh trông tiệm giúp tôi một lát."

"Gặp ai vậy?" Tất Phương cũng vờ như không có chuyện gì mà hỏi cô.

"Gặp một người đàn ông." Hứa Tâm An chột dạ mà tỏ ra cáu kỉnh, "Anh hỏi nhiều thế nhỉ, trông tiệm cho tử tế vào."

Để tránh anh ta hỏi nhiều hơn, cô cầm lấy túi xách rồi vội vàng ra khỏi nhà, không dám xoay đầu lại, đúng là chạy mất dép.

Thời gian khá dư dả, Hứa Tâm An ngồi xe điện ngầm tới chỗ hẹn, trên đường

đến đó điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Đầu tiên là nghĩ đến việc lúc

đi cô quên nhắc nhở vị thần kia không được phá hoại đồ đạc trong tiệm.

Mà thôi, không có cô bên cạnh giám sát thì dặn dò chẳng tác dụng gì.

Đừng tưởng vị thần đó đã mấy ngàn mấy vạn tuổi rồi, thật ra anh ta vẫn

còn đang trong giai đoạn nổi loạn tuổi dậy thì, nhỡ dặn xong anh ta càng phá thì không ổn chút nào. Tới khi về nhà phát hiện anh ta làm hỏng thứ nào thì trừ vào thực đơn của anh ta vậy.

Hứa Tâm An tưởng tượng

dáng vẻ Tất Phương không được ăn món mà anh ta muốn liền la toáng lên,

và dáng vẻ anh ta chống tay đỡ cằm, bĩu môi liếc xéo cô, cố tình tỏ vẻ

bất mãn, không ngờ lại khiến cô bình tĩnh hơn nhiều, tâm trạng căng

thẳng chờ buổi hẹn lúc đầu nhanh chóng theo gió bay đi mấy. Cô lại hồi

tưởng đến cảnh mình cầm chổi múa võ đuổi đánh Tất Phương, tâm trạng lập

tức khá hơn nhiều thêm nữa. Không sai, cô căng thẳng làm gì, có gì đáng

sợ đâu chứ. Đến chuyện yêu quái vào tiệm nhà cô Tìm Cái Chết cô còn ứng

phó được thì còn có chuyện gì cô không làm được cơ chứ.

Hứa Tâm An bình tĩnh lại, cô suy nghĩ chút nữa mình nên hỏi về vấn đề gì, hi vọng Ngô Xuyên gì đó là một người dễ trao đổi.

Chưa đầy nửa tiếng cô đã đã đến tiệm cà phê rồi, không gian ở đây không lớn

lắm, Hứa Tâm An đứng yên đánh giá từng vị khách đang ngồi trong quán một lượt nhưng không thấy ai khả nghi cả, nói đúng hơn là không ai thèm chú ý đến cô. Thế là cô liền tìm một chỗ không quá thu hút ánh nhìn ngồi

xuống, nghĩ thầm có lẽ Ngô Xuyên còn chưa tới.

Kết quả mới vừa

ngồi vào ghế đã thấy một người đàn ông ngồi xuống đối diện với cô. Thoạt nhìn anh ta khoản ngoài ba mươi tuổi, khá gầy, mắt một mí, ánh mắt sắc

bén, sống mũi rất cao. Anh ta cũng đánh giá Hứa Tâm An một lúc rồi mỉm

cười hỏi cô: "Hứa Tâm An phải không?"

"Đúng vậy." Hứa Tâm An ngồi nghiêm chỉnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!