Mưu Vân kết hôn với Trần Dương, 1% nhiệm vụ cuối cùng của Lục Thận Hành hoàn thành.
Hắn còn đang suy nghĩ xem sẽ từ biệt Nghiêm Thư thế nào, kết quả Nghiêm Thư lại rời đi trước không hề có báo trước.
Cũng giống mỗi lần hắn rời đi, như công tắc đèn phựt tắt.
Lục Thận Hành mang Tiểu Bạch và Tiểu Hắc về quê của Nghiêm Thư, giao hai đứa cho nhà Lý Tường.
Không còn chuyện gì khác, Lục Thận Hành trở lại thế giới giả tưởng, chuẩn bị nhận nhiệm vụ cuối cùng.
"Ting, Lục tiên sinh, ngài đã có thể về nhà.
"Lục Thận Hành nhất thời không kịp phản ứng,"Mày nói cái gì?
"Lời nói trong họng hắn còn chưa kịp thốt ra, ý thức đã đột nhiên nặng nề, như bị một cây búa nặng đập vào, lại tụ về từng chút một."Mợ, hình như mí mắt của anh họ vừa chuyển động."
"Con trai? Con có nghe thấy mẹ nói không? Bác sĩ, bác sĩ, con trai tôi tỉnh lại—
"Lục Thận Hành bị lay tỉnh. Hắn từ từ mở mắt, ánh vào trong mắt là bức tường trắng nhợt, khuôn mặt khóc lóc thảm thiết của mẹ."Mẹ…
"Giọng hắn khàn khàn vẩn đục. Trần Phương kích động môi run lên:"Đây!
"Bà cuối xuống vuốt tóc Lục Thận Hành, mặt, đôi tay cũng khẽ run lên."Con trai, con dọa chết mẹ rồi.
"Cô gái trẻ lo lắng hỏi:"Bác sĩ, bây giờ cậu tôi thế nào rồi?"
"Kỳ tích." Bác sĩ chủ trị nhìn người đàn ông trên giường bệnh, trong mắt mang nét chấn động mạnh mẽ.
Ông là người theo chủ nghĩa duy vật, chỉ có thể dùng từ kỳ tích để hình dung vì sao bệnh nhân này rơi vào trang thái hôn mê sâu trong thời gian dài, các cơ quan trong cơ thể lại không có bất kỳ dấu hiệu suy yếu nào.
Giống như là đang nằm mơ, bây giờ đã tỉnh mộng.
Ông không thể nói mấy lời vả vào mặt như là thần linh phù hộ, hay là địa phủ không nhận được.
Phòng bệnh mới vừa an tĩnh một hồi, lại có tiếng bước chân láo nháo từ xa đến gần.
Lục Quốc Mậu từ công ty chạy tới chẳng quan tâm đến việc thở không ra hơi, ông trừng cặp mắt che kín nếp nhăn kia.
Lục Thận Hành chớp chớp mắt: "Ba.
"Cơ thể vững chắc của Lục Quốc Mậu run lên, nước mắt đầy mặt. Ông nhìn về phía thiếu nữ đang khóc sướt mướt,"Vi Vi, con và bọn Thời Niên báo tin đi, giải thích tình cảnh một chút." Bên phía họ hàng vẫn luôn ngóng tin, những tháng ngày gian nan rốt cuộc cũng đã qua.
"Vâng, con đi ngay.
"Tề Vi Vi cầm di động đi ra ngoài. Thấy bọn họ như vậy, Lục Thận Hành cũng khó chịu. Không thể hiểu được bị cuốn vào thế giới giả thuyết, bây giờ lại không thể hiểu được đột nhiên quay trở lại. Hắn đã đánh mất thứ mình muốn nhất."Ba, mẹ, con đã nằm bao lâu rồi?
"Trần Phương ngừng khóc, giơ tay lau nước mắt,"Hai năm.
"Hai năm? Đồng tử Lục Thận Hành khẽ co rụt. Sao lại là thời gian dài như thế, không phải 222 nói chỉ qua một đêm thôi sao? Hắn gọi trong lòng:"222? Có ở đó không?
"Không có hồi đáp. Cảnh tượng này diễn ra hằng ngày, Lục Thận Hành nghi ngờ tinh thần của bản thân có vấn đề, vì vậy trước lúc xuất viện hắn đến khoa tâm thần. Kết quả nên hỏi thì hỏi, các mục kiểm tra cũng đầy đủ."Anh rất khỏe mạnh.
"Khóe miệng Lục Thận Hành co rút, nhận sổ khám bệnh bác sĩ đưa cho. Đầu ông bị nước vào à? Tôi đã ra cái nỗi này rồi, còn bảo khỏe mạnh. Tới đón hắn không chỉ có Trần Phương và Lục Quốc Mậu, còn có một người phụ nữ xinh đẹp, thuộc vẻ đẹp cổ điển kiểu phương đông. Mắt Lục Thận Hành giần giật, đẩy người phụ nữ đang muốn ôm hắn qua một bên."Trương Dao, chúng ta nói chuyện đi.
"Xưng hô xa cách này làm mặt Trương Dao ngẩn ra. Trước kia toàn chỉ gọi cô là Dao Dao, có phải người đàn ông này đã biết chuyện gì đó rồi hay không? Cô không biết khi nào đối phương sẽ tỉnh, hoặc là vĩnh viễn cứ ngủ như thế. Trương Dao mím môi, sau lưng cô là một gia đình khốn cùng kéo chân. Vì tiền, cô đồng ý với một tay sếp, ở bên gã một tháng, chỉ có một lần ấy. Trần Phương tưởng hai người muốn thân mật, liền nói với Lục Quốc Mậu:"Bỏ đi, chuyện đó của Dao Dao cũng đừng nói cho con trai nghe, đỡ cho nó phải buồn.
"Bà vén tóc hai bên thái dương, thở dài:"Về rồi lại hỏi con, khi nào thì quyết chuyện kết hôn đây.
"Cô Trương Dao kia thật ra cũng không phải con dâu bà vừa ý, hoàn toàn không phù hợp với gia phong của Lục gia, nhưng chỉ là vì con trai bà thích. Trong xe chật chội, trang sức sáu mặt khắc bình an nhẹ nhàng đong đưa, trong không khí có hương bạc hà nhàn nhạt. Trương Dao kéo tay Lục Thận Hành,"Thận Hành, em rất nhớ anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!