Nếu như không có ta, người nằm trong kia chính là em đấy.
Bên tai hắn là tiếng khóc vừa mang đau khổ vừa mang sung sướng, cánh tay Lục Thận Hành đau nhức, hắn đổi tay, lại tiếp tục đâm chọc.
"Sướng sảng rồi?
"Thân thể kẻ kia co giật, cả người run rẩy cuộn lại, miệng phát ra tiếng thở hổn hển ồ ồ. Lục Thận Hành bỗng nhíu mày, không đúng lắm, sao tên này nhìn như sắp chết đến nơi vậy?"Nam chính chết rồi, nhiệm vụ của tao có bị ảnh hưởng không?"
"Ting, không biết."
Nói như đánh rắm, Lục Thận Hành đứng im nhìn kẻ như con cá mắc cạn kia, hắn do dự giữa tìm người làm thay hay tự mình hành động.
Cân nhắc một hồi vẫn là tự mình tới.
Từng giọt dịch thể tích trên người Cảnh Vương, người kẻ này lại càng run rẩy, trên mặt là hứng tình, phấn khích, điên loạn như độc dược phát tác, trầm mê.
Thứ này thậm chí còn kinh tởm hơn cả hắn tưởng tượng.
Giải dược chính là t*ng trùng, không tìm được thì sẽ dở sống dở chết mà đi chầu diêm vương.
Lục Thận Hành dùng đũa đem toàn bộ con cháu của mình đút vào người Cảnh Vương.
Đáy mắt hắn mù mịt, không dám tưởng tượng nếu thứ này vào người Tân Lương sẽ thành tình huống thế nào.
"Chờ mày tỉnh dậy, ngàn vạn lần cũng đừng kích động, cẩn thận lại khóc bù lu bù loa."
Nhìn thấy đám bỏng ngô nổ lách tách, Lục Thận Hành đặt đũa xuống, chấm máu Cảnh Vương viết một phong huyết thư.
Hắn tính tìm kẻ chết thay, nhưng nếu vậy Tân Lương đáng ra nên bị hạ độc lại đứng ngoài kia sẽ không thể tránh khỏi cảnh liên lụy.
Chỉ có cách duy nhất là hắn tự chĩa mũi giáo về phía mình.
Làm xong hết thảy, Lục Thận Hành kéo Cảnh Vương vẫn đang hôn mê sang một bên, đi nhanh ra ngoài.
Tân Lương đứng tại chỗ, ngón tay vô ý thức để lại một vết sâu hoắm trên gậy trúc, thính lực nhạy bén dị thường giúp anh nghe rõ ràng từng tiếng kêu rên bên trong, thậm chí là những tiếng phốc phốc chói tai.
Lục Thận Hành nhìn thấy trên môi dưới Tân Lương có một vòng vết máu, hắn nhảy dựng, "Sao môi em lại chảy máu?
"Tân Lương mờ mịt chớp mắt, đưa tay lên xoa xoa. Lục Thận Hành nhìn một vòng, trêu chọc thanh niên,"Nếu như không có ta, người nằm trong kia chính là em đấy.
"Tân Lương không cho biểu cảm gì, tay anh nắm chặt lại khó nhận ra, nhàn nhạt mở miệng,"Ngươi hoan ái với hắn."
"Ta nào có cái sở thích đó, chỉ là…
"Lục Thận Hành cong môi, nói mấy chữ vào tai Tân Lương. Hắn chỉ cầm tay phải tự xử một phát, lại nhét cho đối phương một ít con cháu để cứu người thôi. Khuôn mặt Tân Lương đỏ bừng,"Ngươi... cái gì...
"Lục Thận Hành vui vẻ híp mắt, đứa nhỏ xấu hổ xem rất vui. Lục Thận Hành lại cố tình chọc ghẹo thanh niên,"Còn nhiều cách chơi khác vui lắm, hôm nào ca ca dạy em.
"Cổ Tân Lương đỏ hỏn, anh càng nhíu mày chặt hơn, biểu cảm khẽ đổi như nghĩ về điều gì đó,"Ta là người cuối cùng ở lại nơi này, đáng lẽ đây là ta...
"Lục Thận Hành không mấy kiên nhẫn cắt ngang,"Sao em lắm chuyện như vậy, không cho nói nữa."
"Chúng ta nên rời thành Thương Nguyệt ngay.
"Lục Thận Hành kéo theo Tân Lương, bước chân ngày một nhanh,"Xe ngựa quá chậm, em muốn cưỡi ngựa của ta hay ngựa Đồng Nghĩa?
"Tân Lương loạng choạng theo sau hắn,"Đồng Nghĩa.Lục Thận Hành:Được, vậy ngồi ngựa của ta.Tân Lương:...
"Lục Thận Hành đánh ngựa không ngừng nghỉ đến kinh thành. Hắn cần cho Cảnh Vương thời gian chấp nhận chuyện bản thân bị phản công. Y luôn là người chơi kẻ khác, lần đầu tiên lại bị kẻ khác chơi, đả kích này rất lớn."Nếu tao chết, vậy hình phạt cho nhiệm vụ thất bại là cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!