Hoàng Quát
Thời tiết chuyển lạnh, khuôn mặt vốn bị cháy nắng qua đợt huấn luyện quân sự của Thi Trường An cuối cùng cũng đỡ hơn.
Mỗi ngày cậu đến trường, rảnh rỗi sẽ tập dương cầm, đôi khi gọi điện với Hoàng Quát nhưng vội vàng hai câu rồi cũng cúp máy.
Dần dần, số lần gọi điện thoại ngẫu nhiên giữa hai người ít dần, khi xưa không có chuyện gì giấu nhau, giờ đây vì cuộc sống mà có một vách ngăn ở giữa.
Sau khi liều mạng lớn lên, cũng sẽ có thói quen kiềm nén hết hỉ nộ ái ố vào bên trong, không còn có thể hồn nhiên trải lòng mình ra nữa.
"Trường An, ông ăn cái này không.
"Vương Thạch Nam lấy cổ vịt trong túi đẩy qua chỗ Thi Trường An,"Hơi cay đấy."
Thi Trường An lấy đũa gắp một cái cổ vịt, vị hạt tiêu Tứ Xuyên thơm lừng lan tràn từ đầu lưỡi đưa vào miệng, vị cay cũng không quá nặng.
Hai người đều ăn ý không để ý Kiều Hàm ở đối diện.
Một nam sinh khác trong ký túc xá đã ra ngoài thuê phòng ở chung với bạn gái, dù chỉ về để kiểm gia giường cũng không thèm.
Có đôi khi đi học họ cũng không thấy bóng dáng người kia đâu, mà cho dù có thấy, cũng là đang ghé vào một góc với bạn gái.
Cho nên ba người Vương Thạch Nam, Kiều Hàm và Thi Trường An thường xuyên đi cùng nhau.
Nồi lẩu cay trước mặt Kiều Hàm đã nhão hết, gã nhồi cả miệng mà chả biết mùi vị thế nào, ánh mắt trực tiếp rơi trên bàn tay của Thi Trường An, giống như chỉ cần được nhìn thôi đã thấy toàn thân sung sướng.
Tay của Thi Trường An là bàn tay tinh tế nhất gã từng thấy, từ khớp xương đến ngón tay đều hoàn mỹ, có nhiều lúc gã nổi điên chỉ muốn vươn lưỡi ra liếm thử một lần.
Vương Thạch Nam thấy cảnh Kiều Hàm nhìn Thi Trường An nuốt nước miếng, cậu ta lập tức trừng mắt nhìn qua.
Từ bận khai giảng đến giờ, cậu ta phát hiện Kiều Hàm thường xuyên nhìn chằm chằm Thi Trường An, ánh mắt kia không cách nào diễn tả được, tóm lại là trông biến thái kinh.
Kiều Hàm liếc mắt nhìn Vương Thạch Nam, đầy mặt ghét bỏ.
Giữa trưa Thi Trường An ngủ ở ký túc xá một lúc, bên tai vang lên tiếng thở gấp, cậu nhíu mày nhìn tác giả của nó, Kiều Hàm.
Gã một bên dựa vào tường của giường đối diện, một bên gọi tên cậu mà đánh máy bay*.
(*): Nghĩa là thủ dâm.
"Trường An.... Thi Trường An...
"Thi Trường An ghê tởm như ăn phải ruồi bọ, lạnh lùng nhìn gã. Bị ánh mắt u ám kia vây hãm, Kiều Hàm bị dọa nhảy dựng. Máy bay vừa chuẩn bị cất cánh cũng dừng lại giữa không trung. Vương Thạch Nam không biết đã chạy đi đâu, rèm ngoài ban công bị kéo lên, ánh sáng trong phòng tù mù. Thi Trường An kinh tởm nhìn vẻ mặt vừa xấu hổ vừa hoảng sợ đang đi lượn máy bay của Kiều Hàm."Thi Trường An, cậu dùng tay sóc cho tôi một lần, tôi dùng miệng giúp cậu, thấy thế nào?
"Kiều Hàm hít sâu, nghiến răng đem tâm tư vẫn luôn ấp ủ trong lòng của mình nói ra. Thi Trường An nhìn thấy bóng dáng Thi Trường Nhạc trên người Kiều Hàm, tự cao tự đại y hệt nhau. Thi Trường An xuống giường đi về phía cửa, Kiều Hàm vội vàng nhảy xuống,"Thi Trường An, tôi biết tôi với cậu là cùng một loại người!
"Kiều Hàm thấy người phía trước không nhúc nhích, gã từng bước tiến lên, trong giọng điệu thương lượng lộ ra nét chấp nhất điên cuồng,"Chúng ta thử một lần, cậu thấy sướng thì tiếp tục, nếu cậu không thoải mái thì có thể dừng bất kỳ lúc nào.
"Kiều Hàm cho rằng chỉ cần Thi Trường An gật đầu, gã liền có thể làm cậu sướng. Thi Trường An đi ra mở cửa, một bàn tay từ phía sau đẩy mạnh cậu vào cửa, cằm bị đập đỏ bừng. Nói về sức mạnh thì Kiều Hàm chiếm thế thượng phong, gã siết chặt cánh tay Thi Trường An, tưởng tượng đến lúc đối phương dùng tay lái máy bay cho mình mà kích động đến run rẩy."Cậu cũng không thiệt cái gì, bạn học, giúp đỡ nhau cũng là chuyện nên làm mà.
"Thi Trường An túm tóc Kiều Hàm, đầu gối nâng lên dùng sức thụi một cú. Gã đau đớn thét một tiếng, mặt mày trắng bệch ôm đũng quần kêu la thảm thiết. Rời khỏi ký túc xá, Thi Trường An sờ sờ chiếc cằm vẫn chưa hết đau, tâm tình buồn bực kéo dài không dứt. Buổi chiều chỉ có hai tiết học, sau khi kết thúc cậu liền đến Thịnh Thế, như thường lệ mà ngồi trên sofa chờ Lục Thận Hành tan tầm."Lại đây nào.
"Lục Thận Hành từ giữa đống văn kiện ngẩng đầu. Thi Trường An đặt sách xuống, đi vòng qua bàn làm việc, ngồi vào lòng Lục Thận Hành."Có tâm sự à?" Lục Thận Hành vỗ vỗ mông em người yêu.
"Không có ạ.
"Thi Trường An cười nói. Đôi mắt dò xét của Lục Thận Hành dừng trên mặt Thi Trường An rồi đảo qua đảo lại, không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào."Em hết bị táo bón chưa?"
"...." Thi Trường An lúng túng ho khan, "Dạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!