Một xác hai mạng
Tháng 4 năm nay đối với Thi Trường Nhạc và Thi Trường An mà nói chính là tháng dài nhất, cũng khó quên nhất.
Sáng ngày 16, Lục Thận Hành xuống lầu, nhìn thấy Thi Trường Nhạc đeo cặp sách và một chiếc vali lớn đứng ở đó, nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, có thất vọng, khổ sở, căm ghét và không cam lòng cùng tụ lại trên mặt, tạo thành một cảm xúc trầm trọng.
"Ba, con muốn đến học trường cấp hai Phong Trang."
Thi Trường Nhạc nhẹ giọng nói làm Lục Thận Hành thấy kỳ lạ, cậu ta nói, "Ba làm thủ tục chuyển trường cho con đi."
Cậu ta lại nói: "Con muốn qua nhà chị họ ở một thời gian, chừng nào ba làm xong thủ tục thì nói cho con biết."
Một hơi nói xong mọi thứ cần nói, Thi Trường Nhạc nắm chặt tay cầm vali, ba cũng không có ý phản đối, càng không giữ lại, tức giận cũng không có, đây là thật sự làm lơ cậu ta.
Cậu ta nhấp môi, giống như thể sẽ khóc ngay giây tiếp theo.
Lục Thận Hành chỉ lãnh đạm lược liếc mắt một cái, ngồi trên sofa lật báo đọc.
Người Thi Trường Nhạc run rẩy, mũi đỏ bừng, xoay người lau lau mắt, mắng người quản gia đang muốn giúp cậu ta cầm hành lí, tự mình gian nan bưng cái vali quá khổ đi.
Không biết từ khi nào trong phòng Thi Trường An đã có một tờ giấy nhét dưới gối, trên mặt viết một hàng chữ: Tôi không thua, một lần cũng không, lần này tôi chỉ thua bởi chính bản thân mình thôi, anh đừng tự hào, tôi vẫn sẽ giành chiến thắng trở lại.
Một góc tờ giấy viết sẽ gặp lại, sau đó là dấu chấm than!, có thể thấy được sự tức tối và giận dữ lúc đó.
Thi Trường An híp mắt, cậu quá hiểu người em này của mình, tự phụ lâu rồi, muốn tranh muốn thắng, rất dễ bị chọc tức.
"Con không giải thích với ba một chút sao?
"Ngoài cửa truyền đến giọng nói, Thi Trường An cũng không cố tình giấu tờ giấy, cậu xốc chăn lên bước xuống giường, lấy trong ngăn kéo ra mái tóc giả màu nâu đội lên đầu chỉ vừa mọc vài cọng tóc ngắn. Sự kiêu ngạo và thần khí ở giữa mày giống Thi Trường Nhạc như đúc,"Con đánh cược với Trường Nhạc."
Lục Thận Hành vừa nhìn thấy tóc giả đã hiểu ra mọi thứ, Thi Trường An trao đổi thân phận với Thi Trường Nhạc, cược xem ba có thể nhận ra được họ hay không.
Nhận không ra, Thi Trường An đi, nếu có thể nhận ra được, vậy người đi là Thi Trường Nhạc.
Mà Lục Thận Hành lúc trước một lần cũng chưa từng nhận ra.
Cuộc đánh cược này nếu theo quan điểm của người đứng xem, nếu chia thành mười phần, vậy Thi Trường Nhạc lấy toàn bộ, Thi Trường An một phần cũng không lấy được.
Nhưng ngoài dự đoán là, lúc này ánh mắt Lục Thận Hành nhìn Thi Trường Nhạc một lần đã có thể nhận ra.
Sở dĩ Thi Trường Nhạc không ngờ đến và tự tin mù quáng là do cậu ta không nhìn rõ những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, hoặc là luôn né tránh, phủ nhận theo bản năng.
"Nếu con thua thì sao?"
Lục Thận Hành nhướng mày.
"Con không nghĩ tới." Thi Trường An nghiêng đầu mở cửa tủ quần áo, "Ba, bây giờ con muốn thay quần áo."
"Ba biết."
Lục Thận Hành ra hiệu bảo cậu tiếp tục.
"..." Thi Trường An cầm bộ quần áo tìm được đi vào toilet, cậu nhìn gương, đã ra viện mấy ngày rồi, vẫn không quen việc mình không có tóc.
Thi Trường An cong cong môi, chàng trai trong gương trên khóe mắt lông mày đều mang ý cười sung sướng.
Mùa hè năm nay, Thi Trường Nhạc được nhận vào trường cấp hai số một của thành phố lân cận, trong khi đó Thi Trường An vẫn học tại trường cấp hai trong thành phố.
Gió mùa khô nóng thổi đến, trong không khí không có một chút mát mẻ nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!