Chương 4: Quân Sư Của Ta Là Kẻ Mù4

Đừng cậy mạnh

Tân Lương không đi được.

Lục Thận Hành nghĩ người Khố Hợi đã thương vong nghiêm trọng, tạm thời sẽ không thể khởi binh.

Hắn tìm một sư gia viết tấu chương báo tin chiến thắng, mặt sau đề cập bản thân sắp sửa đi thăm bà con.

Nếu lão hoàng đế vui vẻ nhiều khi sẽ phê chuẩn.

Sư gia độ hơn 50 tuổi, chưa ai thấy lão về nhà bao giờ.

Chờ lão ở nơi đó chỉ có phòng ốc hoang vắng, vài phần mộ, gia đình lão đều đã tạ thế.

Lão đem tất cả vướng bận và tiếc nuối đặt ở một bên, muốn bao nhiêu khổ tình đều có bấy nhiêu.

Nếu vài ngày tới có tin tức, lão sẽ cùng trở về với Tân Lương.

Lục Thận Hành hồi tưởng lại cốt truyện khi Tân Lương đã báo thù thành công.

Anh bắt giam huynh trưởng Tân Nguyên, tự tay móc mắt hắn, đổ vào hai hốc máu kia một đống mật ong, lại thả không biết bao nhiêu kiến vào.

Tân Nguyên phát điên, bị người đánh tới chết.

Thù hận của Tân Lương được cái chết của Tân Nguyên mang theo sạch sẽ, về sau anh cũng không còn dính líu đến Tân gia.

Nhưng đó là chuyện của năm năm sau.

Một mối thù kéo dài nhiều năm như vậy, còn phải mất bao lâu nữa thế giới xám trắng của Tân Lương mới có thể thêm màu sắc? Hắn không chờ được, vẫn còn một hàng dài nhiệm vụ chờ hắn sau khi xong cái đầu tiên này.

Lục Thận Hành một tay chống đầu, vô thức tự hỏi ra tiếng làm sao sớm kết liễu Tân Nguyên đây.

Đồng Nghĩa, người đang báo cáo tình hình trong quân phải hoảng hồn nhìn qua, bối rối hỏi,

"Tướng quân, ngài vừa nói cái gì? Chúng ta sắp kết liễu ai?"

Lục Thận Hành nhấc mày: "Bản tướng vừa mới lên tiếng ư?Đồng Nghĩa gật đầu,Vâng.

"Lục Thận hành híp mắt,"À?

"Biểu tình trên khuôn mặt Đồng Nghĩa trở nên nghiêm túc ngay tắp lự,"Là thuộc hạ nghe nhầm.

"Sau khi rời đi, Đồng Nghĩa thẳng tắp tìm tới Khang Thạch Phục,"Lão Khang, ngươi có thấy dạo này tướng quân trở nên rất kì lạ hay không?

"Khang Thạch Phục nhìn y, ngươi nói đi?"Tướng quân trước đây cứ cách hai ngày là người toàn mùi rượu, bây giờ đã hơn nửa tháng, vậy mà một giọt rượu cũng không chạm vào.

Ta vừa đi hỏi chuyện ở tửu quán rồi."

Đồng Nghĩa ngồi xổm trên mặt đất, hai môi mím lại, "Tướng quân nói rất nhiều điều kỳ lạ, chỉ thích nhìn chằm chằm Quân sư, ánh mắt của ngài còn kỳ quái hơn.

"Nói xong câu cuối, Đồng Nghĩa cũng không để ý đến biểu tình tán thành trên mặt Khang Thạch Phục."Này, tôi nghĩ không biết Quân sư có nhìn ra hay không.

"Khang Thạch Phục cho y một ánh mắt khác, đến cậu còn nhìn ra, lý nào người khác không nhìn ra? Đồng Nghĩa trợn mắt, không biết nhớ tới cái gì, sắc mặt y chợt thay đổi."Cái đám người Tân gia kia rõ âm độc.

Mắt Quân sư bị người anh cả Tân Nguyên làm mù vậy mà ta còn nghe ngóng được y vẫn bị đối xử chả khác gì rác rưởi…

"Dư quang trong mắt Đồng Nghĩa quét đến một góc phòng, không biết từ lúc nào đã có người đứng ở đó, y lập tức im miệng, muốn tự tặng mình hai cái bạt tai. Tân Lương còn đứng chìm trong bóng tối, nhìn không rõ mặt mũi. Đồng Nghĩa và Khang Thạch Phục nhìn thanh niên gầy yếu kia xoay người, cây gậy trúc trong tay gõ nhẹ nhàng lên mặt đất, bước đi thong thả."Quân sư là người đáng thương.

"Khang Thạch Phục không có biểu tình gì rời đi, để lại Đồng Nghĩa vẫn còn lầm bầm lầu bầu ở lại. Lục Thận Hành loay hoay một hồi cũng không tìm ra cách tốt, hắn ở trong phòng đi mấy vòng, gọi người hầu tới hỏi Tân Lương đang ở đâu. Hắn tìm được Tân Lương đang ngồi trong viện phát ngốc. Xung quanh anh không có một ngọn cỏ nào, làm khung cảnh càng trở nên thê lương hơn. Lục Thận Hành dừng ánh mắt trên biểu tình lộ vẻ bối rối của Tân Lương,"Quân sư, ngươi nên ra ngoài nhìn ngắm thế giới nhiều hơn, thế giới này vốn rất xinh đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!