Chương 37: Có Ngày Trở Thành Nhà Giàu Mới Nổi

Ngoan

Cầu hôn đối với Lục Thận Hành trước kia mà nói quả thực quá xa vời, bây giờ lại gần ngay trước mắt, hắn nhốt mình trong phòng, thuốc cứ hút điếu này đến điếu khác, hút đến như muốn dính hết cả vào môi.

Bị điên à?

Nếu tính ra, bọn họ đã bên nhau ba đời, so với những người khác thì bọn họ ở bên nhau lâu hơn rất nhiều, Lục Thận Hành nhéo nhéo mi tâm, tùy tâm sở dục đến tột cùng là đúng hay sai?

Một khi đã lọt xuống cái hố này, hắn không có cách nào leo lên.

Tiếng mở khóa cửa không có báo trước, điếu thuốc trong miệng vụt tắt, tàn thuốc rơi trên quần áo ở ngực, gân xanh trên trán Lục Thận Hành nhảy dựng, sớm muộn gì cũng bị dọa chết.

Bên cửa vang lên giọng nói của thanh niên, "Chú nhỏ ơi?

"Lục Thận Hành nhắm mắt, thu liễm hết cảm xúc bên trong lại. Mùi thuốc lá cay nồng khó chịu, Trình Tự nhìn người đàn ông để râu ria xồm xoàm,"Chú phá sản rồi à?

"Dụi tắt tàn thuốc, đầy mặt Lục Thận Hành là nét mệt mỏi, mở miệng khàn giọng nói,"Em lấy cho chú nhỏ cốc nước đi, cổ họng chú em đau.

"Trình Tự cất bước đi ra ngoài, chốc lát đã bưng ly nước trở về,"Bao nhiêu ạ?"

"Cái gì?" Lục Thận Hành uống hết nửa ly nước mới hiểu ý cậu, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Khoảng một hai trăm triệu.

"Trình Tự đột nhiên cau mày, cậu ngồi xổm xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay Lục Thận Hành, nhẹ nhàng hôn lên đường nét trên đó,"Đừng sợ, lần này có em ở bên chú.

"Thở dài trong lòng, Lục Thận Hành sờ sờ đầu cậu,"Cháu trai, cháu tốt với chú nhỏ ghê cơ.

"Nghe ra đối phương đang nói đùa, sắc mặt Trình Tự ngưng trọng, cậu giật giật khóe miệng kéo bàn tay của người đàn ông ra, nhìn đến đầu lọc chồng chất tàn thuốc trên mặt đất."Chú hút bao nhiêu gói thuốc rồi?"

"Hai, ba gói." Lục Thận Hành nắm tay Trình Tự, vân vê ngón áp úp của cậu, "Hình như lớn cỡ này.

"Tim Trình Tự bỗng lệch một nhịp, sau đó đập loạn xạ, trong lòng cậu nổi lên một ý nghĩ, nhưng không dám nghĩ cho đến khi có cảm xúc lạnh lẽo bao lấy ngón tay."Em vui không?"

Lục Thận Hành thở phào nhẹ nhõm, làm mấy chuyện thế này không dễ dàng chút nào.

"Dạ." Trình Tự nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, trong đáy mắt là từng tia nhu hòa vụn vặt cùng tụ lại, vừa kích động vừa kinh ngạc, không kiềm chế được linh hồn đang run lên vì thỏa mãn.

"Chú ơi, em vui lắm.

"Khóe môi Trình Tự cong lên, cúi xuống chạm vào trán Lục Thận Hành. Lục Thận Hành vuốt ve ngón tay trắng nõn thon dài của Trình Tự,"Ngoan.

"Từ hoàn mỹ vốn chỉ tồn tại ở trong giả tưởng mà thôi, khi giấy không gói được lửa rồi chuyện gì cũng phải lan ra. Lục Thận Hành và Trình Tự đang đứng ở chỗ bán đồ vệ sinh cá nhân, một vài thanh niên ăn mặc thời thượng vừa đi tới vừa nói chuyện. Hai giây sau, mắt của đám người lồi ra như thấy quỷ, một đám rút điện thoại ra chạy qua một bên."Ba! Quá đỉnh, chú nhỏ với anh họ đi mua sắm với nhau, hai người đó thân mật muốn chết."

"Chị! Chú nhỏ với anh họ đi mua sắm, hai ổng nắm tay nhau mười ngón đan chặt luôn."

"Dì, mẹ con đâu? Con nói cho mẹ biết tin sốc, chú nhỏ con với anh họ hai ổng ôm nhau này."

Trong một thời gian ngắn, sự việc cũng lan sang nhà chú ba, chuyện trở thành chú nhỏ với anh họ quần áo xộc xệch đứng trong trung tâm thương mại hôn nhau nóng bỏng, cười chết người.

Buổi tối, điện thoại trong nhà Trình Thiên Đạo réo liên hồi, ông bọc áo lông đi ra ngoài, đứng bên ngoài hứng gió lạnh thật lâu mới áp được lửa giận xuống.

Chuyện gì nên tới sẽ tới, ông lau mặt già, xem ra lúc này giữ thân không nổi.

Phương Vấn ngồi trên ghế phun vỏ hạt dưa vào thùng rác, lách tách vang lên không ngừng, "Ngày mai có bao nhiêu người?

"Trình Thiên Đạo liếc liếc mắt, không rên lấy một tiếng. Đưa trà ngon vừa pha qua, Phương Vấn vẫn ở đó nói,"Nhà chúng ta có nên liên hệ khách sạn không nhỉ?

"Đáy ly đập lên mặt bàn trà, sắc mặt Trình Thiên Đạo khó coi, không phải con trai cưới vợ thì không được tổ chức tiệc mừng à?"Anh nói với chú bảy chưa?"

Phương Vấn buộc chặt túi hạt dưa, "Đừng để đám chú ba nói trước, làm không tốt lại có chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!