Em muốn ở với chú của em
Sống chung với người mắc chứng sạch sẽ, cả người Lục Thận Hành đều không ổn lắm.
Hắn từ phòng tắm bước ra, Trình Tự đã mặc bộ đồ ngủ mèo máy ngoan ngoãn nằm trên giường, sợi tóc đen dán trên trán, dùng ánh mắt trong trẻo nhìn hắn, khuôn mặt có nét khẩn trương và mong đợi, giống như phi tần chờ được sủng hạnh.
"Chú, tóc chú còn ướt kìa."
"Hửm?
"Lục Thận Hành phát ra âm mũi, hiển nhiên rất tùy ý mà không để trong lòng. Trình Tự đứng dậy lấy khăn khô phủ lên đầu Lục Thận Hành, dùng tay xoa xoa, như dạy dỗ đứa trẻ hư không vâng lời, nhẹ giọng nói,"Không lau khô tóc sẽ làm ướt quần áo, ướt đến sàn gỗ.
"Trẻ hư Lục Thận Hành nheo mắt,"Em không về nhà mà chạy đến chỗ chú làm gì?
"Trình Tự xoa khăn lông, nhàn nhạt nói,"Hôm nay là đêm Giáng sinh.
"Đêm Giáng sinh? Lục Thận Hành cũng không lạ gì ngày này, chỉ có cảm giác chuyện đã xảy ra từ lâu, hắn nhướng mày,"Vậy buổi tối ngày mai cũng không chịu về đúng không?
"Vẻ mặt Trình Tự rất bình tĩnh,"Ngày mai là Giáng sinh."
"Ngày mốt?" Lục Thận Hành dịch gối đầu lên trên, thoải mái nằm lên, thò tay sờ vào trong đồ ngủ thanh niên.
"Không có ngày lễ nào hết."
Trình Tự rũ mắt, "Em muốn ở với chú của em.
"Vòng đi vòng lại, giờ mới nói thật. Cặp mắt nhỏ của Lục Thận Hành cong lên, xoa chóp tai phiếm đỏ của thanh niên, trong mắt bất giác hiện lên tia hồi ức, hắn nói,"Làm không?"
"..." Trinh Tự bắt gặp ham muốn lẫn khao khát giữa mi tâm và trong mắt người đàn ông, cậu nói, "Làm đi.
"Lục Thận Hành ôm ghì cậu, trầm giọng cười,"Nói cho chú nhỏ biết đi, em thích tư thế nào?"
"Chú quyết định đi.
"Trình Tự cất khăn đi, động tác thả cương cho ngựa chạy. Lục Thận Hành trở người đè Trình Tự dưới thân, nâng đầu gối lên, áp môi lên má và tai cậu, dừng trên dái tai thanh niên mà cắn mút, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua. Nước bọt ẩm ướt đặc biệt rõ ràng, hơi thở của cậu gần như bị khí tức của người đàn ông bao trùm, đau nhói kích thích mọi dây thần kinh. Trần Tự nhìn trần nhà, cố gắng thuyết phục bản thân chuyện này không có gì dơ bẩn."Có thích chú nhỏ làm thế này với em không?"
"Em thích."
Đối phương thành thật khiến cho Lục Thận Hành kinh ngạc, hắn ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ nheo lại, trên mặt thiếu niên chỉ có biểu tình mê mang.
Cân nhắc vấn đề về hàng tồn kho trong người, Lục Thận Hành tranh thủ thời gian làm màn dạo đầu, đi kiểm tra đường kính cửa, mở rộng, bắt đầu công tác khởi động, sẵn sàng đột nhập bất cứ lúc nào.
Ước chừng khởi động quá lâu, Lục Thận Hành cảm thấy buồn ngủ.
Trình Tự vừa điều chỉnh bản thân, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ xong nghe tiếng ngáy lại vang bên tai, "..."
Cậu đẩy người đàn ông ra khỏi người mình, ra khỏi giường rửa ráy, chỉ xả nước một lần, quả là sự cải thiện đáng kể.
Căn phòng bị bóng tối bao trùm, chỉ có ánh sáng mỏng manh chiếu từ cửa sổ vào, hai người chung chăn chung gối ngủ với nhau, tỏa ra cùng một hương sữa tắm, tiếng hít thở hòa vào nhau có thể nghe thấy được.
Không biết qua bao lâu, tiếng ngáy lại vang lên, người đàn ông đã ngủ say, đầu nghiêng qua tựa vào thanh niên.
Thanh niên nằm trong ổ chăn dịch người, ngẩng đầu đặt môi lên mặt người đàn ông, bàn tay cậu chầm chậm nắm lấy lòng bàn tay hắn, năm ngón tay vươn ra, trộm đan mười ngón vào nhau.
Thích người này không có lý do gì, muốn ở bên anh ấy đến già, đến bạc đầu.
Trong bóng đêm có tiếng thở dài mơ hồ, Trình Tự nề hà chính bản thân mình, ngón tay cậu giần giật, tự thôi miên bản thân phân biệt rõ đâu là sạch đâu là bẩn.
Sáng sớm tinh mơ, Lục Thận Hành còn đang say ngủ đã bị người lật qua, cầm đồ ngủ của hắn đi giặt, đến quần lót cũng không buông tha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!