Chương 33: Có Ngày Trở Thành Nhà Giàu Mới Nổi

Không có quan hệ máu mủ với anh ấy.

Mồng một đầu năm, không khí năm mới còn chưa cảm nhận được đã phải nghênh đón điều tồi tệ nhất.

Trình Thiên Đạo cảm thấy hôm nay mình không nên ra khỏi cửa.

Đầu tiên là gọi thằng bảy tới, chưa tách ra được bao lâu đối phương đã gặp chuyện, sau khi đến bệnh viện lại nghe con trai nói như vậy làm ông muốn phát bệnh tim.

Lúc đó ông thật sự không biết giấu khuôn mặt già này ở đâu.

Bầu không khí trong xe nặng nề.

Lục Thận Hành khoát tay trái, híp nửa mắt hút thuốc, làn khói trắng chậm rãi bay lên, biểu tình trên mặt có chút mờ mịt, chỉ mơ hồ lộ ra hàng lông mày nhíu chặt.

"Chú bảy, Tiểu Tự nó còn nhỏ, từ nhỏ không có bạn bè gì, không biết cái gì là thích. Có khi chỉ là cảm thấy mới lạ thôi, qua vài ngày lại hết." Trình Thiên Đại nhìn con đường phía trước, bàn tay nắm lấy vô lăng ra một mảng mồ hôi, ông nói, "Chú đừng coi là thật.

"Lục Thận Hành búng điếu thuốc giữa hai ngón tay,"Sẽ không.

"Nghe thấy câu trả lời của người ngồi phía sau, Trình Thiên Đạo nhẹ nhàng thở ra, lời vừa rồi của ông là giả, con của mình người làm cha sao lại không rõ. Từ nhỏ đến lớn thằng nhỏ này chưa bao giờ là loại người tùy tiện, nói cái gì chính là cái đó. Chính vì vậy mới càng nghiêm trọng, Trình Thiên Đạo thở dài, lúc trước ông không muốn con trai rời xa khỏi tầm mắt mình, hiện tại có chuyện xảy ra, con trai cần phải đi, đi nhanh, càng nhanh càng tốt. Phương Vấn ở nhà chơi với con gái, nhìn Trình Thiên Đạo ủ ê trở về, kỳ quái hỏi,"Tiểu Tự nó vừa mới về, nhìn không ổn lắm, sao đến anh cũng thế? Có phải chú bảy chú ấy..."

"Thằng bảy chỉ bị thương cánh tay thôi."

Trình Thiên Đạo ném xuống một câu rồi đi lên lầu.

"Này! Giày! Đổi giày ra đã!" Phương Vấn ở sau dưng la lên bất đắc dĩ, mặt bà đầy nghi hoặc, "Một người hai người đều y như nhau, tiệc tối hôm qua còn tốt lắm không phải hay sao...

"Trình Tự ngồi trước bàn học trong phòng, ly nước nóng bên cạnh đã nguội, cậu nghe tiếng động của khóa cửa sau lưng, theo sau là tiếng bước chân xông vào trong tai, có tiếng thở dài nặng nề."Bao lâu rồi?

"Trình Tự không quay đầu lại,"Con quên rồi."

"Anh thích chú nhỏ mình ở điểm nào?

"Trình Thiên Đạo đã qua hai đời vợ. Người đầu tiên là do cha mẹ hai bên thỏa thuận, ông kết hôn với người mình chưa gặp bao giờ. Người thứ hai là Phương Vấn, được một người bạn giới thiệu. Thích ở trong hai chữ hôn nhân, thậm chí trong một đoạn tình cảm đều không có trọng lượng đáng kể."Cảm giác.

"Trình Tự nhẹ nhắm mắt, không nói rõ được là nhận ra khi nào, khi cậu ở cùng một chỗ với người đàn ông kia liền sinh ra một cảm giác quen thuộc, giống như đã quen biết nhau từ kiếp trước. Trình Thiên Đạo sống đến tuổi này, ông thật không hiểu được thứ gọi là cảm giác,"Ba nghĩ rồi, anh thích nam không quan trọng, nhưng không thể là chú nhỏ của anh.

"Ngữ khí Trình Tự bình tĩnh,"Con không phải con ruột của ba, không có quan hệ máu mủ với anh ấy."

"Chỉ cần anh còn gọi tôi một tiếng ba, nó vĩnh viễn chỉ có thể là chú nhỏ của anh!" Sau khi nghiêm nghị, Trình Thiên Đạo như già đi nhiều tuổi, ông chậm rãi nói, "Con trai, con hiểu ý của ba không?

"Trình Tự trầm mặc không nói."Lần này ra nước ngoài thì ở bên đó phát triển cho tốt đi.

"Trình Thiên Đạo nói. Trình Tự nhấc mí mắt, xoay người nhìn người nuôi lớn cậu hai mươi năm nay."Đừng có nhìn ba như vậy." Trong lòng Trình Thiên Đạo không dễ chịu, cảm thấy bản thân không khác gì ông già cầm gậy đánh uyên ương, "Ba hỏi thay con, chú nhỏ con chỉ xem con như cháu trai, còn lại không có lòng dạ nào khác.

"Khóe môi Trình Tự mím chặt, lộ ra một độ cong sắc bén, nhưng chỉ trong chớp mắt đã buông ra, nhẹ giọng nói,"Con biết rồi."

"Cảm giác nhất thời chỉ là ảo giác thôi."

Trình Thiên Đạo thấm thía nói, "Con trai, con vẫn còn trẻ, đi ra ngoài trải nghiệm nhiều chút, con sẽ phát hiện còn rất nhiều khả năng khác.

"Trình Tự cúi đầu không nói một lời, đường hàm căng chặt, làm người ta có cảm giác không đành lòng."Con tự ngẫm nghĩ cho tốt đi." Trình Thiên Đạo mở cửa đi ra ngoài.

Trình Tự cúi đầu không nói lời nào, cậu mở ngăn kéo lấy sổ ký họa ra, ngón tay ma sát vài cái, tìm một cây bút chì vẽ nốt bức tranh bỏ dở, lại mở ba lô nhét sổ vào.

Ngã xuống giường, Trần Tự lấy tay gối đầu nhìn trần nhà trắng xóa, cậu chôn kín bí mật đó trong lòng, không có ý định nói ra, không ngờ vì hiểu lầm hôm nay mà nói ra hết, ngược lại nhẹ nhõm hơn nhiều.

Đã biết trước kết cục, nhưng vẫn không nhịn được... thất vọng.

Ngày sáu hôm đó Trình Thiên Đạo không đi tiễn Trình Tự, ông đứng ở ban công nhìn con trai kéo hành lý ra cửa, thân ảnh cô độc càng đi càng xa, biến mất sau ngã rẽ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!