Lại hôn cái nữa xem.
Một đường đến phía Bắc, Lục Thận Hành vội sứt đầu mẻ trán, hắn đã chuẩn bị tâm lí rằng mang theo Tân Lương sẽ tương đối phiền toái, nhưng sự việc vẫn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Miệng vết thương của Tân Lương không ngừng khép rồi lại vỡ ra.
Đừng nói anh, ngay cả Lục Thận Hành cũng thân đầy một cỗ tử khí khó ngửi, mùi mồ hôi, máu tươi, dược vị đều trộn lẫn vào nhau.
"Muội muội của em sao lại khóc thành như thế?"
Lục Thận Hành lau lau tay, cầm bánh bao cứng như đá cắn hai miếng.
"Muội ấy thích một thứ." Tân Lương nghiêng đầu, nhìn mành cửa đong đưa theo gió, "Một thứ ta thích."
Hơn thua với nữ tử làm cái gì, Lục Thận Hành không để bụng, "Nhường cho nàng là được."
"Trước giờ muội ấy muốn thứ gì ta đều không can thiệp." Trong thanh âm tức giận của Tân Lương bọc theo tia khắc nghiệt bén nhọn, giống như bị chạm đến nghịch lân, "Chỉ duy nhất thứ này không thể."
Lục Thận Hành nghe thấy, lông mày hắn giương lên, "Rất quý giá sao?"
Đường nét bên mặt Tân Lương trở nhu hòa, từ khóe môi nói ra một câu, "Là thứ duy nhất ta muốn trên thế gian này.
"Quý giá đến vậy ư? Lục Thận Hành híp híp mắt, ở trên mặt của Tân Lương mà nghiên cứu tìm tòi nhìn quét một vòng, không tìm ra sơ hở gì. Phu xe quật roi ngựa trong tay, kéo ngựa hí vang mà chạy lên phía trước, bánh xe nghiền qua đá vụn, người trong xe vô ý mà chụm vào cùng một chỗ. Lục Thận Hành duỗi tay vuốt lồng ngực Tân Lương."Lần đó ta nghe thấy.
"Dứt lời, người Tân Lương run lên, phần lưng đụng vào vách tường xe, máu lập tức chảy ra, ở trên chiếc áo trắng mỏng lan ra tứ phía, giống như một bức tranh thủy mặc. Lục Thận Hành sắc mặt đen như mực, đầu óc nhức nhối. Hắn cho rằng Tân Lương sẽ giả ngu giả ngơ, lại nghe thấy bên tai vang lên âm thanh bình bình tĩnh tĩnh, thật cẩn thận che giấu khẩn trương bên trong."Không phải ta nhất thời xúc động.
"Tân Lương cứng đờ một lát, gằn từng chữ nói. Lông mày đen của Lục Thận Hành nhướng lên, nhìn thấu cả đời của Tân Lương, vẫn không không thể hiểu được cậu ta."Huynh có phiền chán ta không?"
"Không hẳn."
"Huynh có thê tử rồi?"
"Không có."
"Ta hôn huynh, huynh thấy ghê tởm?"
"Không đến mức
"... Một phen người hỏi ta đáp, Tân Lương cong cong khóe môi, trong âm thanh che giấu nỗi mừng rỡ như điên."Ta rất vui, huynh cũng thích ta."
Vậy mà tôi lại không biết đấy? Chẳng lẽ tôi thật ra có ý với cậu? Lục Thận Hành rơi vào suy tư sâu xa.
"Em lại hôn ta cái nữa xem."
"Không được."
Lục Thận Hành phát ra một thanh âm như có như không từ trong lỗ mũi, vậy mà mới đây còn nói thích.
"... Ta không cử động được.
"Tân Lương tựa hồ phát giác ra cảm xúc của Lục Thận Hành, trên mặt vốn còn chút huyết sắc cũng bị nôn nóng rút hết đi. Lục Thận Hành lúc này mới phát hiện lưng của Tân Lương đã đỏ tươi, sắc mặt hắn căng thẳng, duỗi tay đem áo Tân Lương vén lên, băng bó cho anh một lần nữa, đem mặt thò lại gần. Bên tai Tân Lương ửng đỏ, chuyển qua chóp mũi của Lục Thận Hành, môi khẽ chạm vài cái. Cảm xúc khô ráo ngưa ngứa, im lặng mà khuếch tán, trong lồng ngực truyền đến tiếng tim đập bang bang. Lục Thận Hành hít sâu, hắn phảng phất nhìn thấy một cây đinh ở bánh xe ngựa cong đi một chút."Ting, thỉnh Lục tiên sinh đọc đoạn văn thổ lộ này trong vòng một phút ba mươi giây."
Xem xong đoạn lời thoại kia, Lục Thận Hành muốn đem cơm ăn tối qua phun ra ngoài, "Quá màu mè, không phải phong cách của tao."
"Ting, đếm ngược chín mươi giây."
"A! Em chính là thiên thần rơi xuống giữa trần thế!" Lục Thận Hành đọc xong câu mở đầu, gân xanh trên cổ cũng nổi hết lên, hắn nuốt ngụm nước bọt,
"Lần đầu tiên trông thấy em, ta như phảng phất thấy được tia sáng lóa mắt nhất. Đẹp như vậy, đẹp đến không thể rời mắt, ta khóc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!