Nụ hôn vừa ướt át vừa mãnh liệt.
Sau lưng Đàm Dịch chống lên cửa xe, tay chân cường tráng dưới từng luồng điện chạy qua có chút nhũn ra.
Y siết chặt bả vai Lục Thận Hành, dồn sức lui ra sau, cái ót lại bị ấn lần nữa, môi lưỡi lại một lần luồn sâu day cắn.
"... Đủ rồi.
"Mạnh bạo lau đi, hô hấp Đàm Dịch cứng lại, xách Lục Thận Hành động dục khỏi người mình. Lục Thận Hành vò đầu bứt tóc,"Hút điếu thuốc đi."
Giọng hắn nghẹn ngào, còn mang theo hương vị thuộc về Đàm Dịch, thanh tân lạnh lẽo.
Sắc mặt Đàm Dịch khô nóng mò đến hộp thuốc, lấy ra hai điếu.
Lục Thận Hành một cây, y ngậm một cây.
Lục Thận Hành thấy thuốc đang cháy bên miệng Đàm Dịch, hắn cúi đầu dán sát vào.
Tàn thuốc cọ lên tàn thuốc của đối phương, một chùm tia lửa nhảy lên.
Cứ thế một cảnh thân mật tự nhiên.
Lòng Đàm Dịch chấn động, như gặp sóng to gió lớn.
Màn đêm đen tuyền, hai người đàn ông trưởng thành sóng vai nhả vòng khói, đốm lửa bay khắp nơi.
Đầu lưỡi Đàm Dịch quét qua đầu lọc điếu thuốc, sau đó y ném thuốc xuống đất giẫm lên, túm cổ áo Lục Thận Hành, nghiến răng hàm, "Lục tiên sinh, anh có ý đồ khiêu khích cảnh sát."
"Không." Lưng Lục Thận Hành khẽ cong, sương khói giăng kín mặt mày lạnh lùng của Đàm Dịch, "Tôi quang minh chính đại đùa giỡn cậu."
Hắn cắn đầu lọc thuốc cười nhẹ, tầm mắt dời xuống, "Cảnh sát Đàm, sướng không?
"Lời nói ở bên tai trực tiếp, kích thích, xuyên qua màng nhĩ, chứa hormone giống đực mạnh mẽ. Sắc mặt Đàm Dịch biến thành màu gan heo, ngực phập phồng kịch liệt, ham muốn chửi thề lúc nhìn thấy ý cười quen thuộc nơi cặp mắt kia thì sững lại. Y biết bộ dạng bây giờ của bản thân nhất định rất buồn cười."Có gì muốn nói hay không?" Lục Thận Hành như một người anh lớn tri kỷ, "Đừng giữ trong lòng, dễ nội thương.
"Hắn còn giơ tay thay Đàm Dịch sửa sang lại cổ áo khoác da. Đàm Dịch:"...
"Y mở cửa xe ngồi vào, nghênh ngang rời đi, cứ như chạy trốn. Lục Thận Hành đứng ở đó thở dài, cứ thế mà chạy, cũng mặc kệ hắn, căng thật con mẹ nó đau. Trần Phương biết ngày gặp con dâu còn không xa, bởi vì tâm tình của con trai rất tốt, bực tức khó hiểu trước đó cũng không còn thấy nữa. Bà sai người hầu dọn ra một gian phòng trống, chuẩn bị đồ chiêu đãi. Quản gia đưa ra kiến nghị:"Phu nhân, bức màn này màu hồng vẫn đẹp hơn.
"Trần Phương lắc đầu,"Không thể dùng màu hồng."
Con dâu là đàn ông, cái này bà thật đúng là không mở miệng được.
"Ga trải giường đừng có hoa." Trần Phương nghĩ nghĩ, "Nên súc tích hào phóng.
"Quản gia theo lời. Không biết thiếu phu nhân là người thế nào, có thể được phu nhân coi trọng như vậy, người còn chưa tới đã đi thu xếp, còn giám sát mọi thứ. Lục Quốc Mậu ngồi ở trên sô pha đọc báo,"Phương Phương, đừng phiền như vậy, người tới chắc chắn sẽ ngủ với con trai thôi."
Trần Phương gần 60 tuổi rầm rập chạy xuống lầu, "Cái gì? Ngủ cùng nhau?"
Lúc này bà mới nhận ra mình lớn giọng, nhanh chóng tém lại, "Lão Lục, ông đừng làm tôi sợ."
"Làm om sòm." Lục Quốc Mậu phất phất tờ báo, bình tĩnh nói: "Con trai bà là ai bà còn không biết sao?Trần Phương:...
"Bị nói như vậy, bà thật đúng là không thể phản bác một câu cho con trai. Hoá ra cả một buổi sáng bận rộn vô ích. Lục Quốc Mậu thả hai chân đang vắt chéo xuống,"Nó đâu?"
Trần Phương cầm chén trà của ông uống hai ngụm, "Đi công ty."
Lục Quốc Mậu bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, "Buổi tối hai ngày trước nó có mang về một chàng trai, là cảnh sát."
Trần Phương trừng ông, "Chuyện lớn như vậy sao ông không nói cho tôi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!