Diệp Hồng Thư đọc vài cái tên nhà hàng mà Liễu Trạch vừa nghe xong đã muốn chùn bước.
Ở Thượng Hải này, trừ chi phí thuê nhà khá cao, nếu thật sự muốn duy trì cuộc sống cũng không khó lắm.
Nhưng tương tự, những thứ xa xỉ ngoài tiền ra thì cũng chỉ có tiền.
Thu nhập của Liễu Trạch đã dư sức để anh đạt mức sống vượt qua tiêu chuẩn ở Thượng Hải, nhưng xuất phát từ tư tâm của riêng anh, mỗi tháng Liễu Trạch chỉ giữ lại một khoản cho những sinh hoạt cần thiết, tất cả còn lại đều nhét vào đủ loại sổ tiết kiệm ngân hàng để lấy lời.
Mặc dù đàn em rất có tiền, nhưng Liễu Trạch cũng không muốn để cậu ấy quá tiêu pha.
Liễu Trạch không phải người sinh ra và lớn lên ở Thượng Hải, nhưng đã ở đây học tập và sinh sống hơn mười năm, đã quen khẩu vị của nơi này từ lâu.
Thỉnh thoảng lúc nhớ nhà cũng sẽ đến những nhà hàng Tứ Xuyên ăn những món cay cho đỡ nhớ.
Nhưng Diệp Hồng Thư là người Thượng Hải, khả năng ăn cay không tính là cao.
Anh cũng không tiện dẫn Diệp Hồng Thư đi ăn món Tứ Xuyên, đến lúc đó đường đường là một chàng thanh niên trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú đẹp trai tài giỏi, lại bị sưng miệng trong nhà hàng món cay, hình ảnh cũng quá khó nhìn rồi.
Nên Liễu Trạch nghĩ ngợi một lúc, quyết định dẫn cậu ấy đến quán ăn đặc sản Thượng Hải anh khá ưa thích.
Quán ăn kia nói rẻ thì cũng không rẻ cho lắm, nhưng nói đắt thì tuyệt đối không hề đắt chút nào.
Thỉnh thoảng những lúc hẹn gặp mặt bàn công việc với khách hàng hoặc bên cung ứng vật tư, Liễu Trạch sẽ chọn nơi này.
Diệp Hồng Thư theo sau Liễu Trạch vào quán ăn, phản xạ đầu tiên là quét mắt một vòng các thiết bị được lắp đặt trong quá ăn, nhíu mày.
Ánh mắt cậu rơi xuống người Liễu Trạch, Liễu Trạch đang to nhỏ gì đó với người phục vụ, mà nhân viên phục vụ khi vừa nhìn thấy Liễu Trạch đã hô lớn Anh Liễu, quả nhiên là rất quen thuộc.
Họ được dẫn đến một góc khuất tương đối riêng tư.
Diệp Hồng Thư nhìn góc bàn ăn không hẳn là một gian phòng riêng, ánh mắt đảo qua vách ngăn bằng gỗ được trang trí bằng những bông hoa xanh biếc nho nhỏ với bàn ăn kế bên, lại ngẩng đầu nhìn đèn treo bằng chậu hoa thủy tinh trên đỉnh đầu.
"Thiết kế quán ăn này là đàn anh làm à?" Diệp Hồng Thư hỏi.
Liễu Trạch giật mình, bàn tay đang với tới thực đơn thoáng khựng lại.
Thiết kế của quán này quả thực là anh làm, khi vừa tốt nghiệp vẫn còn làm việc ở viện thiết kế, sau đó anh rời khỏi viện thiết kế, rồi nhờ thường xuyên đến nơi này mà trở thành bạn bè với ông chủ quán.
Liễu Trạch nhìn một vòng, khẽ gật đầu: "Nhìn ra được?"
"Ừm, phong cách của đàn anh rất rõ ràng.
" Diệp Hồng Thư cười cười.
Liễu Trạch nghe vậy nhướng mắt nhìn nhìn Diệp Hồng Thư, hơi ngạc nhiên khi Diệp Hồng Thư chỉ liếc mắt đã nhận ra.
Phong cách của anh là kiểu gì đương nhiên chính bản thân anh hiểu rõ, thấy nhưng được Diệp Hồng Thư chỉ liếc mắt đã nhận ra, khiến anh thấy kinh ngạc.
Dù sao thì anh và Diệp Hồng Thư cũng không coi là quá quen thân.
Nói thật, căn cứ vào thái độ của Diệp Hồng Thư đối với anh trước đây, Liễu Trạch cảm thấy người này có thể không hề để ý gì đến anh cả.
Liễu Trạch nghĩ nghĩ, nói: "Phong cách của cậu cũng rất dễ nhận biết.
"
Phong cách thiết kế của Diệp Hồng Thư và Liễu Trạch không giống nhau một chút nào, nếu nói Liễu Trạch như đang dạo chơi giữa thiên nhiên, đem vùng hoang sơ trong lòng vào giữa lòng đô thị nhộn nhịp, thì Diệp Hồng Thư là kiểu hoàn toàn bỏ quên đô thị ở phía sau, lướt gió cưỡi mây thẳng vào giữa ảo tưởng hậu hiện đại.
Lúc bản thiết kế những tòa nhà của Đông Sang Nghiệp Viên vừa trình làng, Liễu Trạch có xem qua, lúc đó đã thấy khá quen mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!