Liễu Trạch chưa bao giờ thấy một hệ thống nào vô liêm sỉ như vậy.
Cây giống đều do anh tự lựa chọn, anh coi như tiền đầu tư ban đầu.
Tỷ lệ sản xuất sản phẩm anh cũng đã biết rồi, coi như là rủi ro.
Nhưng khi anh thấy sản phẩm hiếm duy nhất có thể tạo ra được, vậy mà lại là cây gãi ngứa?
Cây gãi ngứa???
Quả thật Liễu Trạch đã sợ ngây người.
Anh nhìn cây gãi ngứa rơi ở đằng xa, đã im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng nhấc chân bước qua, nhặt lên.
[Cây gãi ngứa: hàng hiếm, làm bằng gỗ đuổi côn trùng, có thể gấp nhỏ lại mang theo bên người, trong vòng mười mét không có muỗi, rất có ích khi leo núi du lịch hay cắm trại ngày hè!]
A.
Liễu Trạch ngừng một chút, đóng cửa sổ thông tin lại, thử gấp nhỏ cây gãi ngứa lại, thu nhỏ thành một đoạn gỗ lớn bằng ngón tay cái, cán cây gãi ngứa còn có một vòng tròn, nhìn có vẻ như làm vật trang trí.
Cái này cũng được.
Chút ý kiến của Liễu Trạch với Vô Dụng vô liêm sĩ cuối cùng cũng giảm bớt một chút.
Anh lấy ra mấy hạt bắp gieo xuống, vì không thể xác định được thời gian gieo trồng, anh cũng không chờ kết quả thành công hay thất bại, cất gãi ngứa rồi rời khỏi hệ thống, cầm lấy chìa khóa trên bàn, gắn cây gãi ngứa giống khúc gỗ nhỏ vào chùm chìa khóa.
Cũng coi như có thu hoạch.
Liễu Trạch rửa mặt xong lên giường nằm, nhìn thoáng qua chùm chìa khóa đặt trên tủ đầu giường, nhớ đến một đống rau củ quà trong bếp, lại tính toán số tiền ba trăm đồng hôm nay tiêu tốn...!
Trừ cây gãi ngứa bất ngờ thu hoạch được không thể tính, anh lỗ nặng.
Có điều vẫn còn có giá trị
-- để ăn thử mấy thứ rau quả kia, nếu ngon thì mỗi ngày để lại một chút cho mình ăn, còn lại sẽ ném bán cho Vô Dụng.
Như vậy sau này anh không cần mất tiền mua những thứ kia nữa.
Dù sao đất trồng thành công thì sẽ điểm kinh nghiệm, sau khi đất trồng lên cấp thì tỷ lệ sản xuất cũng sẽ tăng, mà anh không thể chỉ có một mảnh đất mãi được
-- chịu đựng qua giai đoạn này, càng về sau có lẽ càng tốt hơn.
Với lại bản thân Vô Dụng Lv.1 cũng đáng thương quá, không ai biết sau khi hệ thống lên cấp sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa.
Chắc sản phẩm hiếm cũng không thể chỉ có mỗi cây gãi ngứa thôi đúng không, lỡ đâu sau này có có thêm bất ngờ nữa thì sao?
Liễu Trạch nằm trên giường suy nghĩ rất lâu, coi như hài lòng với kết quả này.
Anh yên tâm nhắm hai mắt lại, chiếc nút bấm yên lặng dán lên tấm gương vẫn bị những mảnh giấy da dán kín mít, dường như sợ làm phiền đến giấc ngủ của anh, cũng lặng lẽ giảm độ sáng của nó xuống.....!
Ngày cuối tuần không có chuyện gì làm, bạn cùng nhà thường ngủ một giấc đến giữa trưa mới rời giường.
Hôm nay Liễu Trạch cũng không có kế hoạch gì khác, sáng trộn salad rau quả ăn, rất hài lòng với chất lượng của rau xanh do Vô Dụng sản xuất.
Ăn sống là cách có thể cảm nhận mùi vị của nguyên liệu rõ nhất, Liễu Trạch trộn salad cũng không thêm tương dấm nhiều, một dĩa rau tươi xanh mọng nước mang theo mùi vị tươi ngon xông vào mũi, rõ ràng đã để tủ lạnh suốt một đêm, nhưng khi ăn vào lại cảm thấy giống như mới được thu hoạch.
Liễu Trạch ăn sáng xong, để lại hai củ cà rốt và một ít bắp cải tí hon, còn lại đều ném hết vào trong Vô Dũng, bán tất cả, điểm tích lũy tăng lên 84, thêm một điểm quà tặng cho người mới trước đó, tổng cộng là 85 điểm.
Vẫn chưa đủ để mua một thêm một mảnh đất vàng cằn cỗi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!