Liễu Trạch cảm giác mình đã bị lừa.
Làm gì có chuyện như vậy.
Hạt giống tự mua dụng cụ tự mua, chẳng lẽ nước và phân bón cũng phải tự mua?
Liễu Trạch nhìn nhắc nhở trước mặt, ấn nút rời khỏi, ngồi trong xe nhìn màn mưa mờ mịt liên miên bên ngoài, mặt không cảm xúc, đặt tay lên tay lái, chuẩn bị lái xe rời đi.
Ngay khi anh khởi động xe định đạp chân ga, phía sau nút Giáo trình cho người mới đang dán trên kính chiếu hậu đột nhiên nhảy ra biểu tượng món quà.
Liễu Trạch nheo nheo mắt.
Biểu tượng món quà chớp chớp, như muốn thu hút sự chú ý của Liễu Trạch.
Liễu Trạch im lặng một lúc, nhìn chăm chăm vào biểu tượng kia nửa ngày, dời mắt đi.
Anh vẫn còn giống cái người vừa nãy sao?
Đúng vậy, vẫn là anh.
Liễu Trạch rũ mắt, tắt máy xe cầm dù lên lần nữa, miễn cường che dù rời khỏi xe.
Khi một người đang không đạt được mục tiêu mong muốn sẽ luôn không dễ dàng bỏ qua mà còn muốn cố gắng đến chết, Liễu Trạch cũng có thể coi là loại người có khả năng tự điều chỉnh khá mạnh, ít ra anh sẽ không cố gắng đến chết, mà sẽ tự quy định cho mình mức độ tổn thất trong khả năng.
Ví dụ như anh dự tính mức độ tổn thất cho cái hệ thống thần kỳ đột nhiên xuất hiện này, trong khoảng một ngàn đồng.
Dù sao thì muốn đầu tư cũng phải có tiền vốn, muốn có được cái gì thì đầu tiên phải cố gắng đồng thời chấp nhận nguy hiểm sẽ mất cả chì lẫn chài.
Hiện tại mức lãi suất ngân hàng một năm về quản lý tài sản có cao hơn 7% mà còn chưa huề vốn, có khi còn mất trắng, đừng nói chi đến những chuyện đầu tư khác.
Tiền lương Liễu Trạch không thấp.
Tiền thưởng công trình đã nhận khá nhiều, tiếc rằng do bản chất keo kiệt, một ngàn đồng đã đủ chứng minh anh coi trọng hệ thống thần kỳ này rồi.
Một mảnh đất nhỏ xíu như vậy, cái cuốc nhà nông bình thường chắc chắn là không sử dụng được.
Liễu Trạch miễn cưỡng che dù dạo hết một vòng trong chợ nông sản, mất hai trăm đồng mua cái xẻng quân đội đa năng, nghĩ nghĩ, lại mua bình nước tưới, quay lại bước vào tiệm phân bón kế bên.
Nhưng mấy loại phân hóa học này, đều đựng bằng bao tải to.
Liễu Trạch không cần nhiều phân bón như vậy.
Anh vòng vo trong tiệm phân bón, do dự một lúc, cuối cùng chỉ mua một túi nhỏ bột xương cá, rồi trở về xe.
Cái nút trồng trọt vẫn sáng, chỉ có điều trên đó hiện thêm một biểu tượng món quà nữa.
Liễu Trạch chọc chọc cái xẻng quân đội kia xuống mảnh đất, phát hiện đất cứng quá, căn bản đâm xuống không được.
Anh ngừng một chút, cuối cùng vẫn bấm cái nút Gieo trồng.
Mảnh đất bên dưới nháy mắt xốp hơn một chút, Liễu Trạch ngẩng đầu nhìn thông báo mới của hệ thống.
[Đào lỗ hạt giống lên đi!]
Liễu Trạch cầm xẻng đa năng, ấn xuống dưới, vừa mới đụng xuống tầng đất, trên miếng đất hiện ra một cái lỗ hạt giống hình tròn nho nhỏ.
Liễu Trạch sửng sốt.
Vậy mà không cần phải làm từ đầu đến cuối?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!