Từ trước đến nay khi Liễu Trạch làm việc đều rất chú tâm.
Diệp Hồng Thư cầm di động nhìn anh một lúc, rồi quay đầu xem tình hình thi công.
Dạo này đều là những ngày không tốt, để tránh xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, thời gian thi công trên công trường đều khoảng từ trước mười một giờ trưa đến sau bốn giờ chiều, trong thời gian đó ngoại trừ một vài công trình đặc biệt, cơ bản đều không cho làm việc.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, nhưng ngọn núi nhỏ có độ dốc thoai thoải này hiện tại chỉ còn lại bụi cỏ dại có sức sống kiên cường, trừ một dãy nhà trệt mà đội thi công dựng tạm, thì cơ bản không còn nơi nào để tránh nắng.
Liễu Trạch thường xuyên chạy đến công trường, nhiệt độ vào giờ này vẫn còn có thể chịu được.
Nếu Diệp Hồng Thư đã làm nghề này, đương nhiên cũng không được nuông chìu như vậy.
Trong lúc Liễu Trạch nghiêm túc đi qua đi lại làm việc, Diệp Hồng Thư vòng quanh ngọn núi này, dạo một vòng nhìn mười mấy nền móng đã được đắp xong.
Còn mấy người đang nghiêm túc điều khiển máy móc, Diệp Hồng Thư chào hỏi đôi ba câu, sau khi xã giao đôi câu xong thì thôi không nói nữa.
Cậu đứng dưới dốc núi, ngẩng đầu nhìn sơn động trên dốc núi bằng phẳng, cảm thấy đỉnh đầu bị mặt trời chói lóa trên cao chiếu đến phát đau.
Cậu nghĩ nghĩ, quay lại đi về phía dãy nhà trệt cách đó không xa.
Trong nhà trệt có điều hòa, lại còn không chỉ có một cái.
Phần lớn người của đội thi công đều nghỉ trưa ở đây, chờ đến khi nắng chiều không còn quá gay gắt nữa mới tiếp tục làm việc.
Từ trong cái nắng chói chang bước vào trong không khí có máy điều hòa, chớp mắt vô cùng thoải mái.
Nhưng Diệp Hồng Thư vừa mới bước vào, không khí vốn thoải mái an nhàn bỗng nhiên đặc quánh lại.
Diệp Hồng Thư đối diện với đám người của đội thi công từ sau khi thấy cậu bước vào trong nháy mắt đều ngồi nghiêm chỉnh lại, bày ra một vẻ mặt lạnh nhạt bình thường vô cùng tiêu chuẩn kèm theo khí thế hung dữ không cho phép xúc phạm, cất tiếng chào hỏi, cúi người lấy một thùng xốp bên cạnh rồi đi.
Liễu Trạch tìm một tảng đá tạm coi như sạch sẽ ngồi xuống, bởi vì quá nóng mà chỉ ngồi me mé một bên, anh ngồi ở đó cúi đầu, ghi chú xong dòng cuối cùng, đóng quyển sổ lại, cắm cây viết trong tay vào gáy quyển sổ, nhét vào túi công cụ của mình.
Hôm nay nắng quá gắt, lưng và lòng bàn tay của Liễu Trạch đều ướt đẫm mồ hôi.
Anh lắc lắc tay vài cái, thu dọn đồ vật xong vừa chuẩn bị đứng lên, đã bị một vật lạnh băng dán sát vào mặt.
Liễu Trạch bị lạnh đến run một cái, cũng may vật kia vào chạm vào đã rời ra.
Anh nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện là Diệp Hồng Thư, tay đang cầm một thanh kem đá, còn ôm thêm một thùng xốp, thùng đang mở, còn đang tỏa ra hơi lạnh.
Tay ôm thùng xốp, cứ như vậy đĩnh đạc đứng bên cạnh anh.
Liễu Trạch cũng thấy quá nóng bức, không khách sáo với Diệp Hồng Thư nữa, nhậm thanh kem đá xé bao bì ngậm vào miệng, lập tức cảm thấy cả người như đang sống lại.
Anh đứng lên phủi phụi bụi đất dính trên người: "Tôi xong việc rồi, quay về sẽ kiểm tra lại a.
"
Diệp Hồng Thư gật gật đầu, đậy nắp thùng xốp đượng kem đá lại, thoáng nhìn đồng hồ, nói: "Vừa đúng giờ cơm, cùng đi ăn cơm không?"
Liễu Trạch không có ý kiến: "Lần trước cậu mời tôi, lần này để tôi mời cậu đi.
"
Diệp Hồng Thư nghiêm túc sửa lại: "Lần trước là cảm ơn! "
"Hả, tôi cũng là cảm ơn.
" Liễu Trạch quay đầu cười một cái với cậu, nụ cười này khác biệt với nụ cười mà Diệp Hồng Thư cố gắng tập luyện, mang theo sự đặc biệt vui vẻ chân thành rõ ràng trong đó, "Cảm ơn đồng tử tống tài đã mở cửa sau cho tôi, nguyên liệu nấu ăn của khách sạn Nam Phong thật sự chọn tôi rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!