Chương 14: (Vô Đề)

Liễu Trạch cảm thấy mình gần như đã hình thành thói quen.

Anh nghĩ nghĩ, thoát khỏi Vô Dụng Nhỏ.

Anh nhớ rõ cách không xa khu nhà nhỏ này có một cái ao lớn, nguồn nước trong hồ hình như là nước suối chảy ra từ ngọn núi không quá cao ngay phía sau khu nhà.

Chủ cho thuê đã từng nói trước đây khi nơi này chưa có hệ thống nước máy, người trong thôn đều đến đó lấy nước.

Sau này, vùng này sửa đường phát triển, có hệ thống cung cấp nước máy, trừ câu cá thì cơ bản không còn người nào đến đó nữa.

Liễu Trạch chậm rãi đi đến ao nước, vừa lúc gặp được người dân đang thu lồng cá.

Liễu Trạch còn đang suy nghĩ nên làm gì, thì người nọ đã nhìn thấy anh.

"Khách thuê nhà lão Lý a!" Một người trong đó chào hỏi, "Cả tuần này không thấy cậu đâu!"

"Tôi họ Liễu.

" Liễu Trạch nói, dứt khoát bước đến, "Tôi còn phải làm việc ở Thượng Hải.

"

"À, tôi họ Triệu.

" Người nọ chào, cũng không hỏi nhiều, bắt từng con cá trong lồng bỏ vào thùng, thấy Liễu Trạch đứng bên cạnh nhìn, rút một cái túi nhựa nhăn nhúm giắt ở thắt lưng ra, cúi người hớt một ít nước trong thùng, rồi bắt hơn mười con cá nhỏ từ trong lồng bỏ vào túi.

Khả năng sinh sống của cá bột nuôi thả hoang rất mạnh, vừa vào trong nước, đã quẫy đuôi, bơi qua bơi lại trong túi nhựa.

Ông cột chặt túi rồi đưa cho Liễu Trạch, nói: "Cho cậu, về làm sạch, chiên với mỡ heo rồi rắc muối lên cũng rất thơm, để ăn vặt.

"

Liễu Trạch ngơ ngẩn cứng ngắc nhận túi cá bột, theo phản xạ nói tiếng cảm ơn, sau đó đứng nhìn người nọ cười tươi như hoa xách cái lồng cá và cái thùng bỏ đi.

Liễu Trạch vốn chỉ định đến đây vớt một ít rong bèo tấm lục bình v.

v! cúi đầu nhìn túi cá trong tay, khe khẽ thở phào một tiếng.

Lâu rồi chưa về quê, đối với sự nhiệt tình lại chất phác đập thẳng vào mặt này đều cảm thấy lạ lẫm.

Chờ lần sau gặp được người trung niên họ Triệu đã cho cá bột này, sẽ tặng quà cho ông ấy, Liễu Trạch nghĩ.

Anh cầm túi nhựa đựng cá con đứng bên cạnh bờ đê ao nước, ngây ngốc một lúc lâu, sau đó mới đi xuống sát bờ ao, bắt đầu mò vớt rong, bèo tấm và một nhánh lục bình.

Ao nước này không giống như ở quê Liễu Trạch, là một ao nước phẳng lặng, ở quê Liễu Trạch gần như mỗi nhà đều có ao den, vừa đến hè là tầng tầng lớp lớp, tất cả đều là những đóa hoa sen trắng nõn.

Đến khi hoa sen tàn, đi bộ sát ao nước, huơ tay một cái, là có thể hái được một chiếc đài sen sát bờ, hái xuống rồi tách hạt sen ra, hạt sen tươi ngon mọng nước ngon lành, ngay cả tim sen cũng ngọt ngào.

Liễu Trạch dự định khi quay về sẽ mua vài đài sen còn tươi, trồng vào trong hồ nước, đợi đến khi chín là có thể vừa ăn được hạt sen lại đào được luôn củ sen ăn.

Liễu Trạch bỏ tất cả những thứ vừa vớt được vào trong túi nhựa nhỏ.

Thấy Vô Dụng Nhỏ không bắt anh mua hạt giống thực vật sống dưới nước, nên Liễu Trạch vô cùng dứt khoát đem thực vật đã lớn về.

[Chúc mừng người sử dụng đã đem động thực vật sống dưới nước vào thành công! Bắt đầu nuôi trồng!]

Vô Dụng Nhỏ lưu thành công ba loại thực vật thủy sinh, cá con cũng được lưu thành công, là giống cá trắm cỏ.

Không giống với cá con được đưa vào bảng giao dịch phân loại nuôi đưỡng, bèo tấm, lục bình và rong được lưu thành thức ăn gia súc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!