Sáng sớm hôm sau, thái dương từ phía đông dần dâng lên, tưới xuống mặt đất ánh nắng vàng ươm ấm áp.
Hạ Cô Giang ngồi trên siêu xe màu đỏ, bộ dáng mơ màng sắp ngủ.
" Cộc ... Cộc..." Vài tiếng gõ lên cửa kính đem Hạ Cô Giang kéo tỉnh , Hạ Cô Hàn từ khi nào đã đứng bên ngoài xe.
" Anh trở lại rồi!" Hạ Cô Giang mở khóa để Hạ Cô Hàn tiến vào.
Hạ Cô Hàn một câu cũng không nói , ngồi vào ghế liền dựa lưng ra sau mà ngủ.
Hạ Cô Giang nhìn y một cái , cũng cảm nhận được áp suất thấp từ người thằng anh họ truyền đến , nên vô cùng thích thời mà không lên tiếng .
Cậu không biết tối qua Hạ Cô Hàn đã gặp những gì, nhưng cậu có thể chắc chắn một chuyện đó chính là Hạ Cô Hàn đang rất phẫn nộ , thời điểm này đừng ai ngu mà đâm đầu vào trêu chọc y .
Hạ Cô Giang nhẹ tay mà hạ nhiệt độ xuống một ít, rồi khởi động xe chạy xuống quốc lộ, 10 phút sau con siêu xe đã dừng tại một trấn nhỏ bên đường lớn.
Cả hai người hôm qua đã đi theo Tô Duyệt Vi từ sáng sớm, Tô Duyệt Vi chạy cả ngày , hai người họ cũng dí theo cả ngày, cơm nữa cũng không ăn đàng hoàng, chỉ mua vài thứ lót dạ .
6 giờ sáng, trấn nhỏ đã không thiếu người qua lại, hai bên đường đều bày bán rất nhiều, tiếng người hét hò rao bán không dứt.
Hạ Cô Giang cho xe dừng lại bên một quán mì bên đường , đang do dự không biết có nên đánh thức Hạ Cô Hàn hay không , thì Hạ Cô Hàn đã mơ màng mở hai mắt.
Y là đói mà tỉnh , cả ngày hôm qua chả ăn gì tử tế, đồ ăn bên ngoài toả mùi khiến bụng y kêu rồn rột , không thể không tỉnh.
"Đi ăn không?" Hạ Cô Giang có chút cẩn thận hỏi.
Cậu biết Hạ Cô Hàn có cái nết hay giận chó đánh mèo , lúc y đang tức giận phẫn nộ chính là khiến người khác phải sợ trở đến cả Hạ Vân Khai còn phải lùi một bước .
Chỉ những lúc thế này Hạ Cô Giang mới dám thành thật không ngáo tỏi nữa.
Hạ Cô Hàn duỗi duỗi người "uhm" một tiếng , mở cửa xe xuống trước.
Mùi hương trong tiệm phiêu ra , khiến người ngửi được không khỏi nuốt nước bọt.
Hạ Cô Hàn cùng Hạ Cô Giang cùng nhau đi vào bên trong, nhìn thoáng qua thực đơn được trên trên tường, Hạ Cô Giang liền hướng vào phía bếp hô lớn.
" Ông chủ, cho hai tô mì ."
Bây giờ cũng chưa phải lúc đông khách nên cả hai cũng tìm được chỗ mà ngồi.
Hạ Cô Giang có thể cảm nhận được cảm xúc của Hạ Cô Hàn dần dần hòa hoãn , khí tức băng hàn trên người cũng thu lại, bộ dáng lười biếng đã khôi phũ thì khẽ thở phào một hơi.
Chờ trên mặt bàn đặt hai tô mì , Hạ Cô Giang mới mở miệng bâng quơ nói :" không biết chuyện bên tẩu tử thế nào !"
" Anh ấy a ..." . Hạ Cô Hàn đang định nói thì liền trầm mặc, cuối cùng mày gắt gao nhăn lại, quanh thân không khí chợt trở nên nặng nề.
Hạ Cô Giang sợ hãi cả kinh, chạy nhanh qua bàn khác, cách xa Hạ Cô Hàn. Chờ đến khi biểu tình trên mặt Hạ Cô Hàn dịu xuống một chút mới dám lén rén lại hỏi: "Sao…… Làm sao vậy."
Hạ Cô Hàn lắc đầu, "Không có việc gì."
Y mới nhận ra cảm xúc biến hoá nơi Cố Tấn Niên.
Bởi vì khế đồng sinh đồng tử , nên dù có xa nhau nghìn dặm. Hạ Cô Hàn vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của lão chồng quỷ nhà mình.
Y không biết bên Cố Tấn Niên đang xảy ra chuyện gì. Nhưng có thể làm Cố Tấn Niên tức giận phẫn nộ tột đỉnh, thì hẳn không phải chuyện nhỏ. Hạ Cô Hàn biết Cố Tấn Niên lấy đại cuộc làm trọng nên đã cố nhẫn nhịn , nếu không hắn đã xốc cái ổ đó lên .
" Anh cảm nhận được tẩu tử luôn sao?" Hạ Cô Giang nhìn sự tình mà suy đoán , nhưng thật ra y đã có đáp án cho chính mình vì phản ứng của Hạ Cô Hàn chính là đáp án đúng nhất.
Chỉ là cậu thật không ngờ được, chính là ở xa như vậy mà cả hai vẫn cảm nhận được cảm xúc của nhau, đúng là khế đồng sinh cộng tử có khác .
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!