Khi Tiểu Mễ rời đi , Hạ Cô Giang mới ngưng toả ra mùi đậu hũ thúi , một lần nữa hiên ngang bước vào trong cửa tiệm .
Nhưng sau đó lại đối diện với ánh mắt của Hạ Cô Hàn mà ngại ngùng gãi gãi lỗ tai cười:" Tiểu Mễ vui là được! He he.."
Hạ Cô Giang cùng Tiểu Mễ bằng tuổi nhau, năm đó Hạ Bồi Hà đưa Tiểu Mễ về thì hai đứa chơi với nhau khá hợp, chửi nhau như chó với mèo chính là hành động yêu thương hằng ngày của hai đứa. Nhưng cả hai đều luôn coi nhau là ruột thịt trong nhà mà yêu quý.
Khi nãy cậu cũng nghe Hạ Cô Hàn với Tiểu Mễ ngoài chuyện, nên không nhịn được liền hỏi :" chuyện này với Tiểu Mễ có quan hệ sao anh?"
" Ừm !" Hạ Cô Hàn gật đầu, đem dấu máu trên tay Tiểu Mễ nói ra cho Hạ Cô Giang nghe: " quỷ thai của Tô Duyệt Vi cùng Tiểu Mễ có nhận thức,
Dấu tay máu bảo bảo để lại trên tay Tiểu Mễ chính là bảo hộ chi lực , có thể bảo vệ cho Tiểu Mễ."
Lúc trước Hạ Cô Hàn bán ngọc cho Bùi Trạch cùng Tô Duyệt Vi . Một là để bảo hộ hai vợ chồng, hai chính là cứng cấp năng lượng cho quỷ thai bảo bảo tẩm bộ , dần dần rửa trôi cái bộ dạng máu me mới sinh của quỷ thai .
Nhưng khi gặp được Tiểu Mễ, quỷ thai bảo bảo lại giao hết toàn bộ năng lượng tích tụ mấy ngày nay cho Tiểu Mễ, ý muốn bảo vệ Tiểu Mễ.
Quả thật quỷ thai bảo bảo với Tiểu Mễ có mối quan hệ không đơn giản .
Kí ức Tiểu Mễ bị phong ấn, nhưng khi nãy nhắc đến quỷ thai bảo bảo Hạ Cô Hàn nhận ra thái độ. Và giọng nói của Tiểu Mễ liền ôn như dịu dàng .
"Nếu không, để em hỏi thầy?"
Thầy trong miệng Hạ Cô Giang không ai khác chính là Hạ Bồi Hà , năm đó ông đem Tiểu Mễ về hẳn là biết rõ sự tình.
Có lẽ kí ức đó chính là đau đớn , sợ hãi nên Hạ Bồi Hà mới lựa chọn phong ấn kí ức cho cô . Hạ Cô Hàn cùng Hạ Cô Giang đều hiểu rõ nên cũng không muốn bỏ phong ấn kí ức của Tiểu Mễ , có lẽ cuộc sống vô ưu vô lự vẫn phù hợp với Tiểu Mễ hơn .
Nhưng đó cũng không đồng nghĩa với việc họ sẽ không đến hỏi Hạ Bồi Hà.
Hạ Cô Hàn liền gọi cho sư phụ , sau đó nói thẳng ý của mình .
Hạ Bồi Hà đến nay vẫn chưa lập gia đình, ông đã xem Tiểu Mễ là con gái ruột của mình, khi nghe Hạ Cô Hàn hỏi thì ông liền lâm vào hồi ức.
***
Hạ Bồi Hà khi đó du ngoạn , ở cái địa phương tên là Ngọc Sơn thì gặp được Tiểu Mễ. Nữ hài nhỏ gầy nằm trong sơn động , đôi mắt rất to như muốn rơi cả ra ngoài, nhưng lại sáng lạn, chỉ là có chút kinh khủng .
Nữ hài thật sự rất gầy , nhìn như một đứa nhỏ chưa thành niên, sau đó một khoảng thời gian ở chung Hạ Bồi Hà mới biết thì ra Tiểu Mễ đã 18 tuổi.
Khi gặp được Tiểu Mễ , con bé đang trong trạng thái điên cuồng như con thú hoang mà nhẹ răng hăm doạ ông, không cho ông bước vào lãnh thổ của mình. Giống như đang che chở thứ gì đang giấu ở phía sau.
Hạ Bồi Hà vốn dĩ cho rằng Tiểu Mễ là hài tử hoang dã lớn lên trong rừng , nên không ngừng hướng về con bé thể hiện thiện ý củ bản thân, chỉ là lúc đó Tiểu Mễ lại hướng ông mà rống to :" cút ngay!"
Nói không phải quá rõ ràng , nhưng Hạ Bồi Hà vẫn nghe ra giọng của con bé là của Hưởng Linh thị.
Nói cách khác, Tiểu Mễ có thể tự trốn đi hoặc là bị người nhà vứt bỏ.
Ông không báo công an , mà cứ thế thủ ở ngoài sơn động, giúp con bé giải quyết nguy hiểm , còn chuẩn bị sẵn thức ăn nước uống.
Cứ thế mà qua 3 tháng , Tiểu Mễ cũng buông bỏ cảnh giác với ông, nhưng vẫn không cho ông đi vào sơn động.
Đến tháng thứ 4, Hạ Bồi Hà mới biết Tiểu Mễ đang giấu trong động một cái quỷ thai , chính lúc này ông cũng nhận ra Tiểu Mễ có chút không đúng ——
Tiểu Mễ không phải một người bình thường, con bé có thể nhìn thấy quỷ thai, cùng quỷ thai hỗ động, còn có thể dẫn động linh khí.
Tiểu Mễ trời sinh có cặp mắt âm dương , nếu cho con bé đi đúng đường thì sẽ trở thành một thiên sư ưu tú tài ba. Nhưng nếu gặp kẻ tâm địa xấu xa, rất có khả năng Tiểu Mễ hại người còn tự hại mình, trở thành kẻ nguy hại cho xã hội.
Lúc đó Hạ Bồi Hà đã đưa ra quyết định chính là đem Tiểu Mễ về Hạ gia.
Tiểu Mễ lúc ấy cũng không cự tuyệt, nhưng lại có điều kiện, chính là giúp quỷ thai mà con bé đang chăm sóc tìm được mẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!