Chương 33: ÔM CÂY ĐỢI THỎ.

Cả ngày mưa dầm dề, rốt cuộc cũng ngưng. Ánh mắt trời phá vỡ tầng mây mà soi xuống khiến thế giới ánh lên tia nắng ấm áp . Trong không khí còn mùi bùn đất sau mưa , nơi nơi giống như vừa được gột rửa, sạch sẽ thoáng mát .

Chu Cảnh Tình chính là ở thời điểm này tỉnh lại.

Cả nhà Chu gia ngồi xung quanh cảnh chừng , khi cô vừa mở mắt liền thấy từng khuôn mặt thân thuộc hiện tại lo lắng nhìn mình.

Chu Cảnh Tình không nhớ bản thân xuất hiện tình huống thế nào là lần thứ mấy rồi , thân thể của cô càng lúc càng lão hoá, sau vài ngày lại lâm vào hôn mê rồi suy yếu.

Cô không có ý thức, nhưng vẫn biết lúc ấy có thứ gì trong cơ thể mình bị rút ra, muốn vươn tay bắt lại nhưng hoàn toàn không được, ngược lại cô càng cố nắm thì nó càng bị rút thật nhanh. Chu Cảnh Tình chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân ngày một già yếu, càng lúc càng cách tử vong càng gần.

Chu Cảnh Tình đồng dạng biết, người nhà vì trị bệnh của cô mà tìm đến không ít vị đại sư, lúc đầu cô cũng như mọi người đều ôm một chút hi vọng, nhưng càng ngày chỉ còn lại là tuyệt vọng .

Thật ra, hôm qua cô đã cảm nhận thân thể sắp không xong, cô cũng không còn hi vọng gì cả mà muốn phó mặc cho định mệnh , vì xem như cái chết cũng là một sự  giải thoát . Giải thoát cho sự suy yếu của cô, giải thoát cho bản thân không dám đối mặt với diện mạo của chính mình.

Chỉ là trong lòng chung quy còn hổ thẹn cùng tự trách.

Chu Cảnh Tình cho rằng lần này chính là giấc ngủ ngàn thu, nhưng không ngờ bản thân còn cơ hội mở mắt ra lần nữa.

Đôi mắt cha mẹ đỏ bừng , mí mắt còn sưng , hiển nhiên là vừa khóC xong, chỉ là hiện giờ đang cực lực đè nén cảm xúc bi thương, thần sắc quan tâm mà nhìn cô, thấy cô tỉnh lại, ánh mắt sáng lên.

Chu Cảnh Tình nghiêng nghiêng đầu, nhìn đến gia gia Chu Hạc Diên chống quải trượng ngồi ở cách đó không xa, nhìn giống như đang cười, chính là Chu Cảnh Tình biết gia gia so với bất cứ ai khác đều khổ sở.

Cô mang một thân y thuật đều là tài hoa gia gia truyền lại, là đứa cháu mà gia gia thương nhất , lại chính cô lại là đưa bất hiếu nhất, khiến gia gia đau  khổ, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Chu Cảnh Tình nhắm mắt lại, muốn mở miệng nói chuyện, lại cảm thấy hé miệng lại vô cùng khó khăn, chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc ồ ồ.

Chu mẫu nhanh chóng bước đến , nắm lấy bàn tay gầy khô nhăn nheo của Chu Cảnh Tình , tay còn lại khẽ vuốt lồng ngực thuận khí cho cô .

" Tình Tình, con ngoan , con muốn nói gì mẹ đã biết, con vừa tỉnh lại , cố gắng nghỉ ngơi , có gì chúng ta nói sau."

Chu phụ ngậm nhiệt lệ, lại không dám  rơi  trước mặt Chu Cảnh Tình , mà ngẩng đầu nhìn về phía đèn huỳnh quang, tựa hồ chỉ có như vậy nước mắt mới không rơi xuống.

Quải trượng Chu Hạc Diên giống như giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.

Chu Cảnh Tình biết Chu mẫu đang an ủi chính mình, thân thể của cô , cô biết rõ nhất . Đã là nỏ mạnh hết đà, phòng chừng đêm nay còn không qua được.

Kì thực đối mặt tử vong Chu Cảnh Tình đã không còn sợ hãi, mà xem nó là giải thoát. Chỉ có chết thì cô mới có thể gặp được Trịnh Hàng và bên anh ấy mãi mãi.

Ánh mắt Chu Cảnh Tình đảo một vòng quanh căn phòng . Không có Trịnh Hàng .

Trịnh Hàng đang ở đâu?

Tạm thời không có ai có thể trả lời vấn đề này cho Chu Cảnh Tình . Nhưng thật ra có một thanh âm ôn nhưng thanh triệt xuyên vào nội tâm Chu Cảnh Tình.

" Cô xác định muốn từ bỏ? Trước khi chết bộ dáng thế nào thì khi chết sẽ mang bộ dáng như vậy . Lúc đó cô có can đảm đến gặp người thương sao? Người thương của cô khi chết chưa đầy 30 , còn cô khi chết thì đã là lão nhân, cô chấp nhận sao?"

Chu Cảnh Tình theo tiếng vọng nhìn lại, chỉ mơ mơ hồ hồ nhìn đến cửa có một bóng người, người kia vóc người khá cao hẳn hơn mét 7. Tư thái ung dung mà dựa cửa, chưa nói xong đã ngáp .

Người già rồi mắt cũng mờ không nhìn rõ, Chu Cảnh Tình không thấy rõ người kia thế nào chỉ cảm thấy có chút quen thuộc.

Khi người kia bước dần tới , cô cũng có thể nhìn được rõ ràng , cảm giác quen thuộc dần tăng lên.

Trong ánh mắt vẩn đục của Chu Cảnh Tình liền loé lên kinh ngạc , há miệng thở dốc muốn nói nhưng chỉ phát ra tiếng ồ ồ trầm thấp.

Hạ Cô Hàn đi đến bên giường bệnh trên cao nhìn xuống mà nhìn Chu Cảnh Tình, lười biếng mà lặp lại một lần vừa mới vấn đề, "…… cô thật sự chấp nhận sao?"

Con người ai lại không mê cái đẹp , Chu Cảnh Tình cũng là người nên cũng mê cái đẹp , bằng không trong biệt thự này tại sao không có tấm ảnh cùng cái gương nào. Cô ta không chấp nhận bộ dáng lão hoá của chính mình , cũng không chấp nhận nổi bản thân khi đã chết cũng già nữa xấu xí .

Quả nhiên, sau khi nghe rõ lời của Hạ Cô Hàn , đôi mắt vẩn đục của Chu Cảnh Tình  đột nhiên phát ra ra sự sống mãnh liệt .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!