Hạ Cô Giang từ ga tàu cao tốc đi ra liền duỗi tay gọi một chiếc taxi, " phiền chú chở con tới Cổ Thành."
"Được rồi."
Cổ Thành ở phía đông thành phố Đàm Châu, là khu 5A nổi tiếng , kiến trúc còn giữ lại từ thời xưa.
Từ ga tàu đến Cổ Thành chưa tới nửa tiếng, nhưng hôm nay lại trùng vào hai ngày lễ nên du khách đến Cổ Thành đông như kiến.
Xe taxi ngừng ở trước lối vào Cổ Thành, Hạ Cô Giang quét mã trả tiền sau đó xuống xe, thân ảnh của cậu nhanh chóng hoà vào nhóm du khách. Chỉ vài phút sau, Hạ Cô Giang liền tách ra mà rẽ vào một ngõ nhỏ.
Lối vào có đựng đền thờ, trên đó có bảng lớn viết 3 chữ Hẻm Hạ Gia . Phía dưới còn có dòng chữ đứng kèm " khu tư nhân , không phận sự miễn vào ."
Du khách giống như không thấy đền thờ này, mắt chỉ nhìn về phía đầu hẻm mà cứ thế đi thẳng . Còn Hạ Cô Giang thì cứ rảo bước nhanh chóng đi vào hẻm hạ gia .
Khi đi ngang qua đền thờ , tiếng ồn ào náo nhiệt của du khách như cách cậu rất xa. Ngõ nhỏ khác hẳn với đường phố bên ngoài , nó như một thế giới khác .
Có một con sông dài , hai bên bờ sông là kiến trúc xa xưa , không có chút kiến trúc hiện đại nào ở đây , ai không biết vừa nhìn còn tự ngỡ bản thân xuyên qua cổ đại.
Gió mùa hè nắng theo sự khô nóng nhưng trong ngõ nhỏ lại mát mẻ vô cùng . Trong ngõ cũng có vài người đang đi , gặp Hạ Cô Giang thì họ vô cùng quen thuộc mà nhanh chóng chào hỏi .
Cạu cũng nhanh chóng lên tiếng mà chào lại đến khi đi đến gần cuối ngõ trước một toà nhà kiến trúc cổ đại khí thế thì dừng lại.
Thủ vệ đứng hai bên cổng thấy cậu cũng nở nụ cười " Cô Giang về rồi sao?"
" Gia chủ ở bên trong đang chờ cậu, nói cậu về thì nhanh chóng vào tìm ngài ấy."
Hạ Cô Giang cảm tạ đối phương, sau đó đi vào bên trong toà nhà. Qua một hành lang khúc khuỷu, Hạ Cô Giang sinh lười nên liền nhảy qua bồn hoa để đi ngang qua.
10' sau đã đến trước cửa thư phòng của Hạ Vân Khai. Hạ Cô Giang vươn tay định gõ cửa thì cánh cửa tự động mở ra, bên trong cũng vang lên tiếng nói hồn hậu của một người đàn ông.
" Vào đi."
Cậu nghe vậy liền bước vào trong, một người nam nhân trung niên đứng sau thư án tay cầm cọ đang viết tự. Người nam nhân trung niên khí chất nho nhã , trên mũi đeo một gọng kính vàng , khi ông nhìn qua ánh mắt vô cùng ôn hoà , không thể từ trên người ông ta cảm nhạn được khí thế cao ngạo vương giả.
Nhưng thật ra Hạ Cô Giang rõ hơn ai hết , người nam nhân này có bao nhiêu cường thế , nếu không đâu thể nào là gia chủ Hạ gia, và càng không thể ngồi vào vị trí hội trưởng của Hiệp hội thiên sư toàn quốc.
"Bá phụ." Hạ Cô Giang đi đến trước thư án liền thẳng lưng nghiêm chỉnh , bộ dáng như học sinh ngoan giỏi , không hề còn bộ dáng ngáo tỏi như khi ở cạnh Hạ Cô Hàn .
Hạ Vân Khai buông bút lông, hướng Hạ Cô Giang cười cười, "Đã về rồi, vất vả cho con."
Lại chỉ về ghế bên cạnh nói " ngồi đi."
Hạ Cô Giang nghe lời ngồi xuống, nhưng không dám thả lỏng, lưng thẳng , hai tay nghiêm chỉnh đặt trên đùi . Cậu khẽ khụ khụ một tiếng , sau đó bắt đầu báo cáo chi tiết công tác.
Hạ Vân Khai nghiêm túc nghe, ngẫu nhiên cũng hỏi vài vấn đề.
Hạ Cô Giang nói hơn mười phút, mới đem sự tình phát sinh ở Vụ Châu kể tường tận , bảo gồm cả những việc Hạ Cô Hàn làm.
Khi nghe đến tên Hạ Cô Hàn, khuôn mặt Hạ Vân Khai trở nên nhu hoà không ít, mặt mày cũng nhiễm ý cười . Ông liền cảm thán một câu.
" Mười năm có một , Cô Hàn cũng có lúc chủ động ."
Dứt lời, lại làm bộ lơ đãng hỏi: "Cô Hàn hiện tại thế nào?"
Thằng con lười của ông, sống một mình rồi sống như thằng ăn mày hay sao?
Hạ Cô Giang nghe hiểu ý tứ của Hạ Vân Khai , khẽ nhìn khuôn mặt nho nhã của ông , trong đầu Hạ Cô Giang liền nghĩ đến : nếu cậu nói cho đại bá biết tình huống bên thằng anh vậy biểu cảm của đại bá sẽ ra sao a???
Ôm tâm lí xem kịch , Hạ Cô Giang liền bắt đầu tạo nghiệp mà đem sự thật nói ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!