Báo thù đó chính là chấp niệm thấm vào cốt tủy cùa Hứa Tư Nhã, theo máu chạy vào từng ngóc ngách trong cơ thể cô . Có thể nói báo thù chính là lẽ sống của cô.
Thời khắc Hứa Tư Nhã thay đôi mắt Hứa Thính Nhàn vào hốc mắt mình, thì chính oán khí của Hứa Thính Nhàn là lý trí của cô , Hứa Tư Nhã là Hứa Thính Nhàn mà Hứa Thính Nhàn chính là Hứa Tư Nhã.
Cô biết bản thân không địch nổi Hạ Cô Hàn , nhưng vẫn muốn mạo hiểm, muốn gϊếŧ Hạ Cô Hàn để lấy nguồn lực của y củng cố cho kế hoạch báo thù.
Hứa Tư Nhã không sợ chết, chỉ sợ đại thù không báo được.
Hạ Cô Hàn nhìn về phía Hứa Tư Nhã, ánh mắt hơi ngưng, y thấy được vài thứ trên người cô ta.
Ở trong mắt y , Hứa Tư Nhã không chỉ là Hứa Tư Nhã, mà trên người cô ta còn có một lá bùa hình người. Chỉ là bóng dáng thật mờ , như một vầng sáng bao quanh lấy Hứa Tư Nhã , tùy thời có thể dung hợp vào người cô ta.
" Cô không gì vọng em gái mình vì báo thù mà mất mạng đúng không?"
Hạ Cô Hàn bất ngờ mở miệng hỏi, không phải hỏi Hứa Tư Nhã mà y hỏi cái bóng kia. Hạ Cô Giang cũng vô cùng bất ngờ mà nhìn qua, trừ bỏ Hứa Tư Nhã ngồi bệt dưới đất thì không còn gì cả. Nhưng cậu tin Hạ Cô Hàn không có điêu, linh hồn Hứa Thính Nhàn không có tiêu tán .
Không chỉ có Hạ Cô Giang, ngay cả Hứa Tư Nhã cũng cảm thấy khϊếp sợ, cô liền ngẩng đầu ánh mắt vô cùng tha thiết mà nhìn bốn phía , hai đầu gối quỳ dưới đất mà run rẩy lên tiếng .
" Chị ... Chị ơi , là chị đúng không ? Chị còn ở đây không?"
Nước mắt trong suốt từ đôi mắt Hứa Tư Nhã chảy xuống, vẫn chưa rớt trên mặt đất, giống như có một bàn tay vô hình đón lấy , sau đó tiêu tán trong không trung.
" Chị... Chị ơi." Hứa Tư Nhã khàn cả giọng mà gọi, cô biết chị sẽ đáp lại....
Cả người Hứa Tư Nhã cuộn thành một đoàn dưới đất, ôm chính bản thân mà khóc nấc, khóc đến không thành tiếng.
Hạ Cô Giang đực mặt đứng một bên không hiểu gì., Ánh mắt liền lia về phía Hạ Cô Hàn hỏi nguyên do?
Lệ quỷ khi trao đổi ngũ quan với người sống thì cũng là lúc chuyển oán khí của quỷ lên người . Oán khí chính là thứ căn bản để lệ quỷ sinh tồn , một khi oán khí tiêu tán thì đồng nghĩa với việc quỷ hồn cũng tan biến với thiên địa.
Theo lý thuyết, Hứa Thính Nhàn đem đôi mắt chuyển cho Hứa Tư Nhã thì linh thể của cô ta sẽ tan biến , sao có thể tồn tại đến bây giờ ?
"Chấp niệm." Hạ Cô Hàn nhẹ giọng nói.
Kia kỳ thật không phải linh thể Hứa Thính Nhàn , mà là chấp niệm cuối cùng của cô ta, nó trắng thuần không tì vết, lóe lên vài đóm ánh sáng, gọi là chấp niệm bảo hộ.
Chính vì những chấp niệm này mà Hứa Tư Nhã có gϊếŧ người như ngéo rồi lấy oán khí nhiều thế nào cũng có thể bảo trì được lý trí của bản thân, không trở thành một hoạt tử nhân.
Hạ Cô Hàn vẫn không phát hiện luôn chấp niệm bảo hộ này .
Cho đến khi nãy , khi Hứa Tư Nhã cảm thấy được bản thân có nguy cơ đối mặt tử vong thì Hạ Cô Hàn mới có thể nhìn ra được luồng ánh sáng nhạt bao quanh cô ta.
Hứa Thính Nhàn quả thật muốn báo thù , chấp niệm này không thể nào nghi ngờ . Hẳn là lúc đó Hứa Tư Nhã tận mắt chứng kiến cái chết của chị gái nên cũng có một phần chấp niệm sâu đậm, rồi khi thay vào cặp mắt Hứa Thính Nhàn hai luồn chấp niệm hoà làm một mà che mất đi chấp niệm bảo hộ , nên Hạ Cô Hàn mới không nhìn ra được.
Thú vị hơn nữa, Hạ Cô Hàn phát hiện Linh y thế mà đánh dấu lên luồn chấp niệm bảo hộ chứ không phải linh hồn củ Hứa Tư Nhã.
Thật không biết vị Linh y này là là cố tình , hay nhất thời mềm lòng mà không lấy đi linh hồn của Hứa Tư Nhã.
"Chấp niệm?" Hạ Cô Giang lặp lại này hai chữ này cân nhắc hồi lâu mới bừng tỉnh đại ngộ
Hạ Cô Giang: "Cho nên nói khi đổi đôi mắt là chủ ý của Hứa Tư Nhã, Hứa Thính Nhàn cũng không hy vọng cô báo thù đúng không ?"
Chỉ có như vậy nên luồn chấp niệm bảo hộ kia mới không tiêu tan, ở khoảng khắc Hứa Tư Nhã gặp nạn mà xuất hiện.
" Tôi không biết……"
" tôi không biết……"
Hứa Tư Nhã hai mắt vô hồn , chứa một tầng hơi nước dày, miệng không ngừng lẩm " chị ơi, chị"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!