Hôn lễ lần này không náo nhiệt, rườm rà như trăm năm trước. Từ đầu đến cuối chỉ có mỗi Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên, nhưng hai người lại thấy vô cùng tình thú.
Một người một quỷ theo ký ức bái đường thành thân, rồi dắt díu nhau vào động phòng.
Vừa bước vào trong, cả hai đã không kiềm nổi lòng nhanh chóng ôm chặt lấy nhau, bóng dáng hai người giao hoàn in trên rèm lụa đỏ.
Nến khắc long phượng, với ánh nến nhảy múa trong đêm. Trong tầm nhìn của Hạ Cô Hàn đều là những thứ quen thuộc, khiến y cảm nhận bản thân như chưa từng chết, vẫn là trăm năm trước.
Cố Tấn Niên khẽ cúi người, hai tay ôm thắt lưng Hạ Cô Hàn nâng lên, tầm mắt hắn ngược lên nhìn vào mắt y, giọng nói trầm khàn vang lên, "Em đang nghĩ gì?"
Hạ Cô Hàn hôn lên môi hắn, thanh âm mang ý cười, "Em cứ nghĩ bản thân mình chưa từng rời đi."
Quả thật, trong nháy mắt y đã nghĩ mấy trăm năm kia không hề có, y vẫn ở Cố gia sơn trang cùng Cố Tấn Niên.
Nhưng Hạ Cô Hàn biết, mấy trăm năm này là thật với Cố Tấn Niên. Hồn thể của hắn không phải không có ký ức, mà hắn cố tình phong ấn nó lại, chỉ cần đúng thời điểm, phong ấn liền tự mở.
Bằng không, Cố Tấn Niên không thể ôm lưu luyến mà phiêu đãng mấy trăm năm, đó chính là tra tấn đối với hắn.
Nghĩ đến đây, Hạ Cô Hàn hai tay ôm chặt cổ Cố Tấn Niên, đáp lại tình cảm nóng bỏng của hắn.
Cố Tấn Niên liền hiểu được vợ đã nghĩ gì, khoé miệng liền nâng, sau đó ôm y đi thẳng đến giường.
"Đêm động phòng hoa chúc" lần này giằng co thật lâu, giống như mấy trăm năm trước, một người một quỷ như quên hết mọi thứ.
***
"Thành thân" xong, đương nhiên phải đi hưởng tuần trăng mật.
Vụ án Quỷ y đã được giải quyết, người trong Bộ ngành đặc thù nhàn nhã không ít, Hạ Cô Hàn thừa dịp này liền xin một kì nghỉ. Y đang tính xem đi đâu để hưởng trăng mật với lão chồng quỷ.
Nhưng trước kì nghỉ trăng mật, Bộ ngành đặc thù lại nhận được một thông báo, bọn họ phải đến Kinh thị để dự một lễ khen thưởng. Tuy Bộ ngành đặc thù chỉ mới thành lập không bao lâu, đã phá được không ít án trọng điểm, quả thật phải được khen ngợi.
Lễ khen thưởng này cũng không làm công khai với công chúng. Nhưng vẫn không thiếu phần long trọng, vì nó vinh danh những anh hùng thầm lặng.
Hạ Cô Hàn không thích chỗ đông người, nên không nghĩ sẽ tham gia, nhưng cấp trên đã chỉ mặt điểm danh thế là y cũng các thành viên Tổ trọng án phải cùng nhau đến Kinh Thị.
Ngày hôm sau, toàn thể thành viên Tổ trọng án đều được khen ngợi. Tổ trọng án là một bộ phận nhỏ của Bộ ngành đặc thù, nhưng đều là tinh anh, cống hiến không ít sức lực. Hạ Cô Hàn làm đại biểu, bước lên nhận giải.
Đại hội tiến hành đến gần cuối, không khí lại trở nên có chút trầm trọng.
Cuối cùng khen ngợi chính là những vị anh hùng vô danh.
Những vị anh hùng đó vì điều tra một nhóm buôn ma túy, mà ở biên cảnh Tây Nam thủ hơn nửa năm, trong đó có ba sinh mệnh trẻ tuổi vì vụ án mà bỏ mạng.
Đến bây giờ, án tử đã phá, cũng ngừa chuyện bị trả thù, nên danh tính những vị anh hùng này không thể công khai.
Thời điểm khen thưởng, Sở Quân Hành ngồi bên cạnh Hạ Cô Hàn, y nhạy bén mà nhận ra cảm xúc của anh lúc đó không thích hợp, quay đầu nhìn một cai thì thấy trong mắt anh đều là đau đớn, thương tâm.
Đến cuối cùng, Hạ Cô Hàn cũng không hỏi, nhưng y đã ẩn ẩn đoán ra nguyên nhân. Sở Quân Hành là từ Bộ đội đặc chủng chuyển sang Bộ ngành đặc thù có lẽ những vị anh hùng vô danh kia từng là chiến hữu, mà hơn hết ba người đã hy sinh có thể là anh em từng cùng sinh ra tử với Sở Quân Hành. Cái này cũng có thể giải thích chuyện Sở Quân Hành có chút điên cuồng để phá án "Thần Tiên Tán".
Không chỉ có Hạ Cô Hàn phát hiện Sở Quân Hành không thích hợp, các thành viên trong Tổ trọng án đều nhận ra, nhưng mọi người cùng giống Hạ Cô Hàn, chính là yên lặng không hỏi Sở Quân Hành.
Sau đó không lâu, buổi lễ cũng kết thúc, mọi người cũng bước vào kì nghỉ dài hạn của chính mình.
Bởi vì vụ án nên Tết Âm Lịch, các thành viên đều không có về nhà, hiện tại có kỳ nghỉ, người nào liền về nhà người nấy, dù sao cũng chưa ra giêng, với họ còn tết là còn nghỉ.
Cái này kỳ nghỉ vô cùng hợp ý Hạ Cô Hàn, ngày hôm sau y liền cùng Cố Tấn Niên đi hưởng tuần trăng mật.
Không có nơi nào định đi, còn chuyện lên kế hoạch thì cho xin lỗi, Hạ Cô Hàn lười nhớt thây không bao giờ làm mấy chuyện này. Nhưng bên cạnh y có Cố Tấn Niên, đến đâu cũng không sợ đói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!