Chương 30: Tin Sốt Dẻo, Chấn Động

Thấy Bạch Nhã Băng đã lái xe rời khỏi Lục gia, Lục Trân Trân hơi chau mày nói với Lục Dĩ Tường:"Anh hai! Sao anh lại không đi cùng chị ấy?"

Lục Dĩ Tường búng nhẹ vào trán của Lục Trân Trân đáp:"Anh đi theo làm gì chứ? Huyền Nghị ghét anh như thế anh đi theo khác nào thêm dầu vào lửa với lại Tiểu Băng cần nói rõ với Huyền Nghị chuyện này anh không nên xen vào."

Bạch Nhã Băng lái xe đến bờ sông nơi mà Bạch Huyền Nghị và cô sẽ đến mỗi khi tâm trạng buồn bực, quả nhiên khi đến đó cô nhìn thấy Bạch Huyền Nghị đang ngồi khó chịu, bực tức.

Cô từ từ đi đến ngồi xuống bên cạnh Bạch Huyền Nghị nét mặt dịu dàng, giọng nói rất ấm áp, dễ nghe:"Chị xin lỗi vì đã đánh em, mặt của em còn đau không?"

Bạch Huyền Nghị thở mạnh một hơi quay sang nhìn Bạch Nhã Băng vẻ mặt vẫn còn giận dỗi nhưng nó đã dịu đi vài phần:

"Em bỏ qua chuyện này không trách chị nữa nhưng em muốn hỏi chị một câu chị nhất định phải trả lời thật lòng cho biết."

Bạch Nhã Băng khẽ nhướng đôi mày nhìn anh đang chờ đợi câu hỏi, Bạch Huyền Nghị nheo mặt lại nhìn cô:

"Chị! Có phải chị đã yêu Lục Dĩ Tường đó rồi không?"

Bạch Nhã Băng không phủ nhận cô thẳng thắn đáp lại không có gì phải che giấu cả:"Đúng vậy! Chị đã yêu Lục Dĩ Tường."

"Biết ngay mà! Nhưng theo em thấy hình như anh ta vẫn chưa nhận ra tình cảm mà chị dành cho anh ta, chị vẫn chưa nói đúng không?" Bạch Huyền Nghị dường như đi guốc trong bụng Bạch Nhã Băng, không ai hiểu rõ Bạch Nhã Băng hơn Bạch Huyền Nghị và Bạch Triết.

Bạch Nhã Băng gật gật đầu nói:"Em cũng biết chị ở cả ngoài sáng lẫn trong tối còn Dĩ Tường chỉ ở ngoài sáng nếu như chị thể hiện tình cảm của mình với anh ấy thì chị dám chắc rằng anh ấy sẽ gặp nguy hiểm. Ở trong bạch đạo Dĩ Tường đã gặp không ít đối thủ muốn hại anh ấy rồi nếu bây giờ còn dính đến hắc đạo thì sẽ càng nguy hiểm."

Bạch Huyền Nghị khẽ lắc lắc đầu đúng là chỉ có cô mới có thể nghĩ sâu xa đến như thế, gặp anh thì anh đã sớm thổ lộ từ lâu rồi, nếu như chị của mình đã trốn tránh, che giấu như thế thì chỉ đành phải để anh ra tay, kéo họ lại gần nhau hơn:

"Thôi em đi về đây chị cũng đến Bạch thị đi."

Bạch Huyền Nghị đứng dậy đi về phía xe của mình bước lên xe rồi rời đi, Bạch Nhã Băng vẫn ngồi ở đó cười nhẹ rồi ngã người xuống đám cỏ xanh mơn mởn kia, cô bỗng cười nhạt một tiếng:

"Thật không ngờ có một ngày mình lại rung động trước một người, cảm giác yêu một người nhưng lại phải che giấu thật khó chịu nhưng cũng có gì đó khá thú vị."

Tập đoàn Lục thị

Lục Dĩ Tường đi đến Lục thị làm việc chỉ vừa mới đặt mông ngồi xuống thì điện thoại anh lại reo lên là Tần Đình Danh gọi đến, anh vừa bắt máy thì Tần Đình Danh đã nói ngay lập tức:

"Dĩ Tường! Tôi nghĩ cậu hãy tham gia vào hắc đạo đi, crush của cậu tối nay có khả năng gặp nguy hiểm đó."

Bàn tay của Lục Dĩ Tường siết chặt điện thoại đôi mày nhíu chặt lạnh giọng hỏi:

"Ý của cậu là sao? Cô ấy gặp nguy hiểm gì?"

Đột nhiên, anh nhớ lại tối qua Bạch Nhã Băng đã nói chuyện điện thoại với thuộc hạ của mình nói rằng tối nay sẽ đi đâu đó còn có trò vui chẳng lẽ là chuyện này sao?

"Đình Danh! Có phải tối nay cô ấy có cuộc hẹn với ai đó không?"

"Cậu cũng biết chuyện này nữa sao? Đúng thế! Theo thông tin tôi được biết thì tối nay Nhã Băng sẽ có một cuộc hẹn với một số người đứng đầu của các bang, bọn họ rất thắc mắc, tò mò không biết cô ấy như thế nào? Bản lĩnh ra sau mà có thể trở thành người đứng đầu Bạch gia và Bạch thị trong khi vẫn còn trẻ như thế lại còn làm một cô gái."

Tần Đình Danh trong lòng bỗng dâng lên một chút hiếu kỳ tại sao Lục Dĩ Tường lại biết tối nay Bạch Nhã Băng có cuộc hẹn trong khi anh vẫn chưa nói gì.

"Cảm ơn cậu đã cho tôi biết chuyện này lát nữa cậu hãy gửi thời gian cùng địa điểm nơi hẹn tôi sẽ âm thầm theo đến đó." Lục Dĩ Tường định cúp máy thì đột nhiên nhớ ra còn một chuyện chưa nói với Tần Đình Danh:

"À đúng rồi, tôi có chuyện quên nói cho cậu cùng những người khác biết, Tiểu Băng không còn là crush của tôi nữa, hiện tại Tiểu Băng đã là vợ của tôi rồi tôi và cô ấy đã đi đăng ký kết hôn vào ngày hôm qua."

"Cái gì? Cậu nói sao? Cậu và Nhã Băng đã đi đăng ký kết hôn rồi? Cậu không đùa đấy chứ?" Tần Đình Danh đang ngồi tựa lưng vào ghế làm việc vừa nghe như thế liền ngồi thẳng người lên kinh ngạc không thôi, trong đầu tự hỏi rằng lời của Lục Dĩ Tường là thật hay giả, chẳng lẽ Lục Dĩ Tường yêu quá sinh ra ảo tưởng sao? Thấy bên kia im lặng, Tần Đình Danh mày hơi cau lại cất tiếng:"Alo! Alo! Dĩ Tường!

Dĩ Tường!"

Tần Đình Danh mím môi vì thấy Lục Dĩ Tường đã cúp máy, trầm tư suy nghĩ một lúc cảm thấy lời của Lục Dĩ Tường không hề giả chút nào, Tần Đình Danh ngay lập tức gọi điện cho Dạ Thành Đông, Phương Thần cùng Âu Hoằng Phong gọi điện video cùng một lúc cho ba người.

"Đình Danh! Có chuyện gì mà cậu lại đột ngột gọi video cho bọn này vậy còn một cùng một lúc như vậy mà sao không thấy Dĩ Tường đâu hết vậy? Cậu không gọi cho cậu ấy sao?" Dạ Thành Đông cười nhẹ cất giọng hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!