Chương 29: Chị Là Niềm Tự Hào

Lục gia

Bạch Huyền Nghị dừng xe bước nhanh xuống nhấn chuông không ngừng người hầu chạy ra mở cổng hỏi:"Xin hỏi cậu là ai?"

Bạch Huyền Nghị không thèm để ý đến cô người hầu đó mà xông thẳng vào bên trong, cô người hầu ấy hoảng hốt chạy vào theo vừa chạy vừa lớn tiếng hỏi:

"Này cậu! Cậu là ai? Sao lại xông vào đây? Có tin là tôi báo cảnh sát không hả?"

Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Lục Trân Trân cùng Lê Ngọc Quân đi ra xem sao vừa nhìn thấy Bạch Huyền Nghị cô đã trợn trừng mắt chỉ thẳng vào mặt của anh lớn tiếng quát nạt:

"Tại sao anh lại ở đây? Ai cho phép anh vào đây hả? Đi ra khỏi nhà tôi ngay."

"Tôi không đi đấy! Tôi đến đây để tìm chị của tôi chị ấy đâu rồi?" Bạch Huyền Nghị cũng không nhịn mà hất mặt lớn tiếng quát lại.

"Chị? Chị của cháu là ai?" Lê Ngọc Quân đứng bên cạnh Lục Trân Trân ngơ ngác nãy giờ thấy hai người cãi nhau muốn ngăn cũng không ngăn được.

"Chị của tôi chính là Bạch Nhã Băng con dâu mới của bác đó." Bạch Huyền Nghị trong lúc tức giận, khó chịu không hề xem ai ra gì không phân biệt lớn nhỏ ai cũng có thể lớn tiếng nói.

"Chị ấy đã đi làm rồi không có ở đây, tôi thật sự không thể hiểu nổi hai người là chị em ruột vậy mà lại khác nhau một trời một vực. Chị ấy thì điềm tĩnh, lạnh lùng, lễ phép còn anh nóng tính, bốc đồng lại còn vô lễ." Lục Trân Trân thấy Bạch Huyền Nghị vô lễ với mẹ của mình như thế cô tức giận tiến đến gần anh khoanh tay lại nghênh mặt, trừng mắt quát.

Bạch Huyền Nghị tức điên người cũng không nhẫn nhịn mà nghênh mặt lại chống nạnh muốn hơn thua với Lục Trân Trân:

"Sao đây? Cô lại muốn đánh nhau với tôi à?"

Lục Trân Trân đã từng học võ nên cũng không sợ nên cô nghe Bạch Huyền Nghị nói thế liền xắn tay áo:"Đánh thì đánh tôi sợ anh chắc."

Lê Ngọc Quân cùng người hầu vội can ngăn hai người, đang trên đường đi đến Lục thị Lục Dĩ Tường hay tin Bạch Huyền Nghị đang làm loạn ở Lục gia liền quay về ngay lập tức. Bạch Nhã Băng vừa đến Bạch thị Jack được những vệ sĩ ở Lục gia báo tin liền vội nói với cô:

"Tiểu thư! Huyền Nghị thiếu gia sau khi nghe tin cô đã kết hôn với Lục tổng liền chạy đến Lục gia làm loạn."

"Cái thằng nhóc này sao lúc nào cũng như thế vậy chứ, quay về Lục gia." Bạch Nhã Băng cau chặt đôi mày lại quay người bước lên xe.

Lục gia

Lục Dĩ Tường về đến bước nhanh vào trong nhìn thấy Lê Ngọc Quân cùng những người khác cản mãi vẫn không ngăn được Lục Trân Trân và Bạch Huyền Nghị, anh tiến đến đẩy hai người ra:

"Hai người dừng lại đi đừng có làm loạn nữa."

Bạch Huyền Nghị đẩy Lục Dĩ Tường ra gương mặt vô cùng khó coi, kênh kiệu không để ai vào mắt:"Tránh xa tôi ra! Anh đừng tưởng anh và chị tôi đã kết hôn rồi thì tôi sẽ gọi anh một tiếng anh rể, nhẫn nhịn, nghe lời anh."

"Bạch Huyền Nghị!! Em làm loạn đủ chưa hả?" Bạch Nhã Băng giận dữ bước nhanh vào ánh mắt tràn đầy nộ khí, vô cùng đáng sợ.

Bạch Huyền Nghị quay người nhìn Bạch Nhã Băng anh thu mình lại dáng vẻ ngoan ngoãn, nghe lời, giọng nói cũng dịu lại vài phần:

"Chị! Chị về đúng lúc lắm, em hỏi chị có thật là chị đã cùng Lục Dĩ Tường kết hôn?"

Bạch Nhã Băng chớp mắt, khẽ gật đầu thừa nhận, Bạch Huyền Nghị hít một hơi thật sâu kìm nén cơn giận, nói:

"Tại sao chị lại kết hôn cùng với anh ta? Chẳng phải chị nói cho dù thế nào cũng sẽ không yêu không kết hôn với anh ta hay sao? Còn nữa chị là thiên kim đại tiểu thư của Bạch gia vậy mà lại kết hôn chỉ đơn giản là đi đăng ký không hề có một cái hôn lễ nào cả như vậy mà chị có thể chấp nhận sao? Kết hôn là chuyện quan trọng cả một đời con gái ai cũng muốn một lần mặc chiếc váy cưới bước vào lễ đường cùng người con trai mà mình yêu, còn chị thì sao? Kết hôn với người mà mình không yêu cũng chẳng có một cái hôn lễ nào cả."

Bạch Nhã Băng nhắm chặt đôi mắt mình lại im lặng vài giây rồi cất giọng nói với em trai của mình:"A Nghị! Em đừng có trẻ con nữa cũng đừng có làm loạn ở đây nữa em hãy mau quay về đi những lời nói vô lễ lúc nãy chị bỏ qua hết sau này em đừng nói như thế nữa."

Bạch Huyền Nghị thật sự không thể nào có thể kiềm chế cơn tức giận của mình được nữa kể cả khi có cô, anh quát lớn mặc cô đứng đấy:"Em không đi đâu cả chị muốn em rời khỏi đây cũng được trừ khi chị ly hôn với anh ta ngay lập tức quay trở về với em và em cũng nói cho chị biết cả đời này chỉ có hai người duy nhất em kính trọng, yêu thương đó chính là chị và ông ngoại còn những người khác em không xem họ là cái gì cả, không ai đáng để em có thể để vào mắt bọn họ không xứng."

Chát! Bạch Nhã Băng không thể kiềm chế được mà tát Bạch Huyền Nghị một cái, Lục Dĩ Tường cũng những người ở đó giật mình, trợn mắt Lục Dĩ Tường vội bước đến kéo lấy tay của cô:"Tiểu Băng..."

Bạch Huyền Nghị sờ vào mặt nơi mà cô đã tát, đôi mắt dần trở nên đỏ hoe, đau lòng, thất vọng nhìn Bạch Nhã Băng:"Chị vì người ngoài mà đánh em, lần đầu tiên chị đánh em hơn nữa là vì bọn họ, đó chính là lý do tại sao em lại không muốn chị lấy chồng, em thật thất vọng về chị."

Bạch Huyền Nghị cảm thấy đau lòng, tổn thương thật sự không ngờ được rằng Bạch Nhã Băng lại đánh mình, anh lạnh lùng quay người nhanh chóng rời khỏi Lục gia. Một chàng trai đứng ở cửa đã được chứng kiến mọi việc anh lặng lẽ bước vào khom người cúi chào Bạch Nhã Băng:"Chị Nhã Băng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!