"Anh còn tính toán chúng ta có thể yêu thầm, sau khi tốt nghiệp thì cưới luôn."
"Nhưng không ngờ, đột nhiên em lại cắt đứt mọi liên lạc với anh."
"Bực mình hơn là, anh mượn trò chơi để tỏ tình với em, em không phản ứng thì thôi, còn cố tình tránh mặt anh."
Từng lời anh nói như từng cú đánh thẳng vào suy nghĩ của tôi.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Tôi cố gắng xâu chuỗi mọi thứ, lên tiếng hỏi:
"Nhưng sao anh biết em đã nghe thấy câu đó? Em đâu có nói với anh?"
Đột nhiên khuôn mặt anh tối sầm lại, như có một bóng mây đen phủ kín trời xanh:
"Anh nói rồi, là chính miệng em nói với anh mà."
Tôi vừa định trêu lại một câu, Tạ Quan Nam lại nói ra một điều còn khiến tôi sốc hơn:
"Dư Thi, chuyện chúng ta đã yêu nhau hai năm, đến bao giờ em mới nhớ ra?
"Anh đã đợi em một năm rồi."
"Tại sao… em lại chỉ quên mình anh?"
Trong ký ức của tôi, hoàn toàn không tồn tại hai năm đó.
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, đúng là giống như có gì đó bị rút ra khỏi trí nhớ của tôi nhưng không có vẻ đó là một khoảng trống.
Thế nhưng anh có rất nhiều bằng chứng hình ảnh, thậm chí là những video quay cảnh chúng tôi thân mật khi yêu nhau dần khiến niềm tin trong tôi lung lay.
"Anh không phải AI chứ?" Tôi bắt đầu nghi ngờ, vì những nụ hôn tôi trao anh thật sự quá tự nhiên.
Cứ như một tên trộm hoa chuyên nghiệp.
Anh nhìn tôi chăm chú, nói ra một câu khiến tôi hối hận vô cùng:
"Em có nốt ruồi bên mông trái. Với cả ngực bên phải của em…"
Tôi vội vàng lấy tay bịt miệng anh lại mấy chuyện này không thể nói ra được!
May sao anh đã chuyển chủ đề:
"Em có thể không tin, nhưng chúng ta từng rất yêu nhau. Khi đó, thậm chí đã tính đến chuyện kết hôn. Ngày nào anh cũng nghĩ đến việc sớm rước được em về."
"Tức là… mẹ anh đồng ý chuyện chúng ta yêu nhau ư?" Trong ký ức của tôi, mẹ anh từng rất coi thường tôi.
"Lúc đầu bà ấy không đồng ý," anh thở dài, "Sau khi biết anh yêu em, bà ấy đã làm ầm ĩ lên suốt một thời gian dài. Còn sắp xếp bao nhiêu cô gái để anh xem mắt. Nhưng từ khi em bị tai nạn rồi mất trí nhớ, bà ấy thấy anh đau khổ như vậy nên dần cũng không phản đối nữa."
Nghe anh kể những điều này, tôi có cảm giác như đang nghe chuyện của người khác.
Cảm giác bản thân thật xa lạ với những kỷ niệm ấy, nhưng trái tim thì lại quặn thắt từng cơn.
"Lúc đó, anh tưởng em không qua khỏi." Anh rơm rớm nước mắt. "Là do anh, lúc đó cãi nhau với em, em mới đi xa như vậy. Khi chiếc xe đâm tới, anh chạy tới thì đã muộn… Anh hoàn toàn không kịp kéo em lại…"
"Tai nạn giao thông mà, chỉ là ngoài ý muốn, anh không cần phải đổ lỗi cho mình." Tôi nghe ra sự ân hận sâu sắc trong lời anh nói.
Nhưng bản thân tôi lại cảm thấy tiếc thay cho chính mình
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!