Chương 5: (Vô Đề)

Tạ Quan Nam cao to, chân dài, mới đi chốc lát đã mất hút.

Tôi leo được một đoạn thì thấy anh ấy đang nghỉ ngơi trong một cái chòi giữa sườn núi.

Tôi vịn lan can, thở hồng hộc rồi càu nhàu: "Cái trò leo núi trong buổi team building này chắc chắn là ý tưởng "vĩ đại" của anh đúng không? Thật cảm ơn anh quá đi!"

Anh ấy đáp tỉnh bơ: "Không cần khách sáo, em thích là được rồi."

Tôi tức không thở nổi.

Còn chưa kịp phản ứng, bỗng có mấy đứa trẻ đùa nghịch lao vào lưng tôi, suýt nữa thì tôi đã ngã khỏi lan can, sợ đến mức hét toáng lên.

Tôi vẫn kịp bám vào nên không nguy hiểm lắm, nhưng anh đã nhanh tay kéo tôi vào lòng.

Tựa đầu lên vai anh, nhìn gương mặt đầy lo lắng không hề giả vờ, tôi có chút hoảng hốt.

"Em không sao chứ? Sợ lắm à?"

Anh căng thẳng hỏi, rồi vòng tay siết lấy tôi: "Đừng sợ, có anh ở đây."

Vòng tay ấy ấm áp quá mức, khiến tôi quên cả giãy ra.

Anh khẽ nói bên tai tôi: "Anh đưa em leo núi là vì trên đỉnh có ngôi chùa, nghe nói cầu duyên rất linh."

Tôi vẫn nép vào lòng anh, nghe xong bỗng thấy tai nóng như lửa đốt.

Tôi lúng túng đẩy anh ra, ngồi thẳng dậy: "Đi thôi, leo cho xong còn đi ăn."

Miệng vừa buông lời khí thế, nhưng chưa đầy mười phút sau tôi đã phải tự vả.

Chiếc gậy leo núi trong tay tôi dùng còn thành thạo hơn cả ông nội gần tám mươi tuổi của tôi.

Chân tôi run rẩy không ngừng.

Anh ấy vừa đi vừa dừng, liên tục đợi tôi, rồi dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt tôi: "Lên đi, anh cõng em."

Tôi lắc đầu: "Không cần, em không leo nổi nữa thì thôi, ở lại cũng được."

Anh nửa đùa nửa thật: "Anh ngồi thế này trông nhục lắm đó. Làm ơn cho anh chút thể diện đi, tiểu thư."

Tôi đành leo lên: "Anh mà mệt quá thì cứ thả em xuống, em sẽ không đi tiếp nữa."

Tựa vào lưng anh, tim tôi cứ đập thình thịch. Dù có cố kiểm soát đến mấy, chỉ cần vừa nhìn thấy anh, mọi sự phòng bị đều sụp đổ.

Cái gọi là "thích" quả thật là một thứ cảm xúc chẳng tài nào kiểm soát nổi. Nó đến nhẹ như làn gió thoảng, nhưng lại đủ sức khuấy đảo cả cõi lòng. Lúc nhận ra thì đã muộn, trái tim từ lâu đã nghiêng về một phía, ánh mắt cũng chẳng còn biết nhìn về nơi nào khác.

Tôi úp mặt lên vai anh, nghe thấy anh nói: "Lúc này có làm Trư Bát Giới anh cũng thấy đáng."

Tôi bật cười, cố lái chuyện sang hướng khác: "Bụng Trư Bát Giới to quá, em không thích."

Leo thêm một đoạn nữa, tôi chủ động yêu cầu xuống đất.

Anh không cãi lại được tôi, vừa định đặt tôi xuống thì bị một đồng nghiệp đi lẻ nhìn thấy.

"Ơ, Dư Thi, cô với Tạ Tổng… hai người…?"

Gương mặt anh ta viết đầy chữ: "Tôi đang hóng chuyện đấy."

Nhưng vì giữ thể diện nên không dám hỏi toạc ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!